Chương 660: Bài tẩy
Chương 660: Bài tẩy
Vong Tình Kiếm như hiểu được suy nghĩ của chủ nhân tự mình bay vút ra khỏi pháp thuyền, thân kiếm mỏng manh ngân lên từng tràng tiếng vang ong ong lọt thẳng vào não hải từng người có mặt khiến họ rùng mình, một nỗi run rẩy sợ hãi xuất phát từ tận tiềm thức làm ai nấy giống như chuột thấy mèo chỉ muốn lập tức bái lạy thần phục. Đây chính là sự bá đạo của Kiếm Thế, chưa cần phải ra chiêu chỉ khu sử uy áp cũng có thể chấn nhiếp oai phong của địch nhân. “ Hà hà, sư phụ đã thực sự động sát tâm rồi, lũ kiến cỏ các ngươi cơ bản không có đường thoát, chờ mà trả giá cho tội lỗi của mình đi.”
Trịnh Viễn Đông hài lòng nở một nụ cười ngoan độc, ánh mắt nhìn về phía lầu cao kia lại khó thể che giấu sự tôn sùng si mê vô hạn. Chúng nữ ở bên dưới đại môn có lẽ là nơi chịu đựng áp lực lớn nhất, từng luồng Kiếm Thế như thái sơn đè nặng khiến các nàng hít thở không thông. Tôn Diệu Anh đang bị trói càng là sợ hãi bất lực tới tận linh hồn, hơn ai khác nàng là đệ tử của vị nữ kiếm tiên kia chắc chắn biết rõ sư phụ của mình mạnh mẽ bá đạo đến nhường nào. Cả Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân cũng thế, đầu heo mẹ kia tuy tin tưởng Chu tiên nhân có thể bảo hộ mình không chết nhưng đối với sư phụ đang động nộ nàng ta vẫn hết sức e dè. “ Hừ, làm màu!”
Liễu Như Yên hắng giọng khinh bỉ, những ngón tay thon thả lại lướt trên thất huyền cầm, theo từng tiếng gãy đàn, từng luồng sóng xung kích mang theo âm ba công cùng hồn lực lan toả ra khiến không gian gợn lên từng hồi trùng điệp. Sóng xung kích quét tới đâu liền triệt tiêu hết áp lực của Kiếm Thế tới đó, dư âm của chiêu này còn khuếch tán rộng về phía pháp thuyền, chúng đệ tử Vô Lượng Kiếm Các cùng năm mươi vạn quân Sở bỗng chốc cảm giác đầu óc mình đau nhức đến muốn vỡ tung đồng loạt ngã rạp xuống, tiếng la hét kêu gào đau đớn vang lên khắp nơi khiến người nghe rợn hết gai óc. May mắn là pháp thuyền cũng có cơ chế tự hành phát động quang tráo bảo vệ, Liễu Như Yên cũng kìm chế bớt sát thương của âm ba công nên không đến nỗi gây thương tổn chết người. Nếu nàng thẳng tay đồ sát e là đám phàm nhân kia đã chết như ngã rạ rồi. “ Ả lẳng lơ đó ra tay rồi kìa, Tả gia chủ, mau gọi thiên binh ra mặt đi thôi.” Lệ Nhiễm Sương vỗ tay thúc giục, Tả Thương Khung thấy vậy cũng nhanh chóng hướng về phía thiên không lặp lại những lời trước đó. “ Tà tu dùng lực lượng siêu phàm hoạ hại thế gian đe doạ hoàng quyền, kính thỉnh chư vị thiên binh ra tay hành pháp bảo vệ thiên điều!”
Cùng lúc đó, Nhan Như Ngọc cũng đã lao ra khỏi pháp thuyền, uy áp cấp bậc Chân Tiên hậu kỳ không chút giữ lại bộc phát mãnh liệt khiến các tu sĩ bên dưới đồng loạt chịu áp bách ngã nghiêng khó thể đứng vững. Giữa bầu không khí tĩnh lặng nặng nề đó, bóng dáng thanh mảnh nhưng uy nghiêm của nàng hiện ra như ánh sáng xé rách màn sương mờ ảo. Nữ kiếm tiên với y phục trắng muốt tựa tuyết đầu đông, mái tóc dài bạch kim tung bay theo gió, ánh mắt lạnh lùng sắc bén giống như lưỡi kiếm vừa rời khỏi vỏ. Khí thế bức nhân tỏa ra từ nàng bao phủ lấy đám đông khiến mọi người cảm nhận rõ rệt nguồn sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong thân thể mảnh mai ấy. Không ai dám cất lời, chỉ còn sự kính sợ lặng thầm ngự trị trong ánh mắt của tất cả. Khác với khi Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê và Liễu Như Yên xuất hiện đều khiến đám nam nhân mê mẩn đưa những đôi mục nhãn lang sói tham lam không chút câu nệ lia khắp những bộ vị nhạy cảm của các nàng. Ở Nhan Như Ngọc hình như có một loại uy áp vô hình nào đó khiến người ta run rẩy tận chân tâm. Dù nhan sắc của nàng không thua kém gì mấy nữ kia nhưng không ai dám hướng ánh nhìn dung tục bất nhã về phía nàng. Họ không dám, cũng không nỡ. Vị nữ tử như thần minh kia tạo cho người ta cảm giác không thể nào vấy bẩn. Nàng phải là như thế, mãi mãi giữ hình tượng băng sương nguyệt lãnh, phiêu dật xuất trần không thuộc về thế gian này. Trịnh Viễn Đông nhìn theo bóng lưng kia say mê đến nỗi quên cả đau đớn trên cánh tay đã bị cắt cụt. Đây mới là nữ nhân xứng đáng để hắn theo đuổi trọn đời, vũ mị khuynh thành, cao lãnh bá đạo, trong trắng như sương, thế gian này tuyệt đối chỉ có một người duy nhất, không một nữ tử nào khác có thể so sánh được. Vong Tình Kiếm tràn đầy linh tính bay quanh người nàng như tôn thêm uy thế, Nhan Như Ngọc nét mặt không đổi, môi thơm hé mở lạnh lùng cất giọng. Thanh âm trong trẻo nhưng rét buốt truyền thẳng vào tai tất cả mọi người ở đây. “ Nghiệt đồ đại nghịch bất đạo khi sư diệt tổ, tà tu ỷ vũ lực phạm lệnh cấm, đáng chết vạn lần, giết!!!”
Lời nói của nàng vắn tắt không dài dòng nhưng giống như tuyên bố bản án tử dành cho những kẻ đối nghịch bên dưới. Có thể thấy trong đáy mắt của Mã Vinh Thành, Chung Ly Lạp Chân và Tôn Diệu Anh thoáng hiện lên sự hoảng hốt. Vị sư phụ này vẫn là ngọn núi cao đè nặng trong tâm trí họ, đây là nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất. “ Vong Tình, trảm!” Nhan Như Ngọc khép tay thành chỉ hờ hững hướng về phía đại môn, phong thái cao cao tại thượng như nhìn những cái sâu kiến bé nhỏ. Vong Tình Kiếm có linh không cần nàng phải đích thân khu sử, thân kiếm phát ra từng tia sáng bạc chói mắt sau đó mạnh mẽ chém ngang, một luồng kiếm khí hình bán nguyệt bay ra nhằm về phía chúng nữ ở dưới đại môn. Nếu nhìn bề ngoài thì chỉ thấy đây giống như một đòn công kích tùy tiện đánh ra để thăm dò không có mấy nguy hiểm nhưng chỉ có người đã đạt tới tầng thứ tiên giai mới biết kiếm kia chém xuống có bao nhiêu uy lực. Kiếm khí lăng thiên mang theo lực lượng nghiền ép, bên trong còn có gia trì thêm Kiếm Thế áp chế chấn nhiếp tinh thần, đứng trước một chiêu này người bị nhắm tới cảm giác giống như bản thân đối mặt với thiên uy cuồn cuộn, mọi tự tin đều bị dập tắt chỉ có thể cam chịu nhận lãnh kết cục tử vong. Đãng Hồng Trần, Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê, Chung Ly Lạp Chân, Mã Vinh Thành và Tôn Diệu Anh gần như đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt ai nấy hốt hoảng chẳng thể làm ra bất cứ hành động nào phòng ngự. Trong lòng họ hiện tại chỉ có chung một ý niệm duy nhất. “ Không thể né.”
Đòn công kích này cho người đối mặt với nó cảm giác được tuyệt vọng tràn trề, tử vong đã đến sát bên mình, dù có cố gắng giãy dụa kháng cự thêm cũng là vô ích, chỉ có thể đưa cổ ra đợi chém. Liễu Như Yên hơi nhíu mày, nàng búng ngón tay một phát thật mạnh lên thất huyền cầm, âm thanh vang lên chát chúa như một tiếng kẻng gõ thẳng vào não hải của từng người khiến họ bừng tỉnh thoát khỏi uy bách. Nàng ta lại tiếp tục khua tay lả lướt, sóng âm trùng điệp gợn lên cái sau cao hơn cái trước liên hoàn đánh về phía kiếm khí, đến khi tầng công kích thứ tám ập tới thì hai chiêu mới hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau. “ Hừ, ả ta chính là Vô Lượng Kiếm Tiên sao? Đúng là có chút môn đạo, tu vi lại hơn ta một tiểu cảnh. Đãng tỷ, mau chuẩn bị ngửa bài đi thôi, muội chống cự không được bao lâu đâu.”
Liễu Như Yên cắn môi thận trọng quan sát đối thủ sau đó quay sang Đãng Hồng Trần nói, nàng kia cũng khẽ gật đầu. “ Tỷ tỷ, các ngươi còn giữ át chủ bài gì sao? Mau đem ra đi, nếu không chúng ta khó thủ thắng nổi đâu.” Vương Nhã Khuê tò mò thúc giục. Trên lầu cao pháp thuyền, Tả Thương Khung vẻ mặt cứng đờ nghệch ra nhăn nhó như ăn phải con ruồi, hắn nãy giờ đã làm đủ mọi cách câu thông với thiên binh trên kia nhưng hoàn toàn bặt vô âm tín không hề có ai giáng xuống. Cho tới hiện tại thì hắn cũng như ba kẻ đồng minh còn lại gần như đã không còn hi vọng gì nữa, có lẽ thiên binh đã rời đi, hoặc cơ bản họ chưa bao giờ xuất hiện ở đây. Kế hoạch hoàn hảo ngư ông đắc lợi xem như hoàn toàn sụp đổ. “ Các vị, không thể trông chờ kẻ khác thay chúng ta dọn dẹp chiến trường được nữa, nếu thiên binh đã không có mặt, vậy thì tất cả hãy cùng nhau lên trước vây diệt tiên nhân phe đối phương sau đó tiến vào Tuyết Liên Cung phân chia lợi ích.”
Tả Thương Khung ngượng ngùng khẽ cười gượng đưa ra chủ ý, những người khác đồng loạt liếc xéo hắn nhưng cũng không tiện trách móc gì thêm. Đang lúc bọn họ định nhảy khỏi pháp thuyền cùng Nhan Như Ngọc hợp công thì bên dưới sân đấu lại xảy ra dị biến mới. Chỉ thấy đột nhiên đám người Đãng Hồng Trần đồng loạt rút lui quay trở lại bên trong hộ sơn đại trận, cả Mã Vinh Thành, Chung Ly Lạp Chân cùng Tôn Diệu Anh đang bị trói cũng được mang theo. Toà pháp trận lúc nãy bị Thạch Phá Thiên đánh vỡ một lỗ hổng đã sớm được vá lại hoàn hảo, trên sân chỉ còn một mình Liễu Như Yên trần truồng nhảy lên nóc đại môn vô tư ngồi xếp bằng, ngón tay nàng tiếp tục ung dung lả lướt trên dây đàn tấu lên một khúc nhạc mới. Âm điệu buồn thảm thê lương như đang tiễn đưa người chết.