Chương 564: Tính cách biến chuyển
Chương 564: Tính cách biến chuyển
Chung Ly Lạp Chân trong vô thức đã dần hình thành nên ý nghĩ so sánh giữa nam nhân của mình và một người đàn ông khác. Trong não hải tràn ngập cảnh tượng suy diễn, vị tiên nhân họ Chu kia thân thể tráng kiện cao lớn bá đạo một tay đè lấy nàng, cái khúc gậy thịt to khủng bố giữa hai chân hắn sẽ thô bạo tách lấy hai mảnh môi mật của nàng ra rồi điên cuồng quất cắm. Con cặc to như cổ tay đâm từng nhát lút cán sâu trong tử cung nàng, khiến nàng sướng đến trân người tiết thân không biết bao nhiêu lần không đếm xuể, rồi hắn sẽ gồng người bắn hết toàn bộ số tinh trùng kia vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, địt nàng một cách tàn bạo mãnh liệt nhất... Trong cơn đê mê, tư tưởng ngoại tình đã nhen nhóm hình thành trong đầu của cô gái thục nữ, càng nghĩ lại càng làm nàng nứng bạo hơn, cảm giác tội lỗi cùng kích thích đan xen khiến Chung Ly Lạp Chân nhanh chóng cao trào, nàng hẩy mu lồn rậm lông lên cao, dâm thủy như triều phun bắn ướt cả một mảng vách tường. Mà ở phía bên kia, chúng nữ sau khi đã chơi tận hứng từng người ăn no tinh nằm ngổn ngang trên giường, trong căn phòng khắp nơi đều có dấu vết dâm dịch của cuộc truy hoan để lại. Chu Cương Liệt cắm thật sâu vào âm hộ của Lạc Thủy rồi phóng xuất hết bên trong, hai người ôm nhau nằm vật ra kết thúc trận thác loạn kéo dài cả buổi. Hắn nhếch môi cười hài lòng với tình huống phòng bên kia. Nếu là bình thường chắc chắn Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân sẽ không thể nào đang trong lúc tính mạng lâm nguy còn nảy sinh xích mích xung đột như thế, nguyên do đều từ hắn mà ra cả. Đầu tiên là khiến Chung Ly Lạp Chân dâm tính kích phát đến cực điểm nhưng lại không thể được tình lang của nàng thoả mãn khiến tâm lý thất vọng tràn trề ảnh hưởng. Kế tiếp liền dùng sắc dục bổn nguyên thúc đẩy dẫn dắt tâm lý khiến hai người không giữ nổi bình tĩnh mà cãi vã lẫn nhau. Tất cả những điều hắn làm chỉ với mục đích nhắm vào cô nàng thục nữ kia, phá vỡ điểm mấu chốt khiến nàng ta dần dần bị dục vọng che mờ lí trí, cuối cùng kết quả chính là sa đoạ đầu hàng trước đam mê thể xác. Còn về phần Mã Vinh Thành thì mặc kệ, Chu Cương Liệt cũng không định biến hắn thành kẻ có sở thích nón nô như mấy gã khác từng làm, phải giữ bản tâm của hắn như cũ để xem khi tận mắt chứng kiến người mình yêu đã hoàn toàn hoá thành con chó cái nghiện tình dục thì phản ứng của hắn như thế nào, chắc chắn là rất đặc sắc a. “ Này, kế tiếp liền giao lại cô ta cho các nàng đó.” Hắn truyền chân khí giúp chúng nữ xua tan cơn mỏi mệt sau đó kĩ lưỡng dặn dò. “ Chủ nhân yên tâm, thiếp nhất định sẽ hảo hảo quan tâm tốt vị tỷ muội này, bảo đảm trong hai ngày có thể huấn luyện cô ta từ một thục nữ kiên trinh công dung vẹn toàn trở thành con điếm dâm dật nhất ai cũng có thể nhận làm chồng.”
Vương Nhã Khuê với kinh nghiệm hơn trăm năm quản lý kĩ viện tự tin hớn hở nói, nàng ta đã sớm không ưa hai cái nam nữ tình cảm thắm thiết kia, nhất định phải khiến đôi uyên ương này chịu đau khổ thì nàng mới hả dạ. Chập tối hôm đó, Chung Ly Lạp Chân và Mã Vinh Thành vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, hai người hai phòng chưa ai chịu xuống nước xin lỗi ai. Nàng vẫn cho rằng mình không sai, sau khi tự thủ dâm giảm bớt cơn nứng thì cứ vậy nằm trên giường, trong thâm tâm đinh ninh tình lang không lâu sau sẽ tự quay về nịnh nọt dịu ngọt dỗ dành nàng. Về phần Mã Vinh Thành thì vẫn cứ ù lì ngồi ở phòng khác, hắn quyết định lần này phải tỏ thái độ đến cùng để nàng tự nhận ra lỗi sai, nếu cứ chiều theo tính cách ương bướng ích kỷ của nàng mãi thì Lạp Chân sẽ được nước làm tới. Một bậc quân tử trượng phu như hắn dù yêu chiều đạo lữ cũng không thể để nàng được lừng mà đè đầu cưỡi cổ mình được. “ Hức, Mã ca đáng ghét vậy mà nói đi liền đi luôn không trở lại dỗ dành ta, được rồi, để xem lần này ai giận ai lâu hơn thì biết.”
Chung Ly Lạp Chân đã mặc đồ chỉnh tề ngồi trên bàn hướng mắt ngóng ra bên ngoài, tâm trạng nàng đang rất tồi tệ ủ rũ. Lúc này bỗng bên ngoài vang lên vài âm thanh gõ cửa. “ Hứ, còn tưởng huynh cứng đến cỡ nào, cuối cùng cũng chịu lết xác về xin lỗi ta, lần này để xem huynh ăn nói thế nào.” Nàng lầm bầm đắc ý một hơi sau đó gọi với ra một cách gọn lỏn. “ Vào đi!”
Cánh cửa mở ra, trái ngược với mong đợi của Chung Ly Lạp Chân, người tới không phải Mã Vinh Thành mà là Vương Nhã Khuê, phía sau còn đứng một đám mĩ nữ khác chỉ thiếu mỗi Chu Cương Liệt và Lạc Thủy. “ Ây dô, chào buổi tối, sao lại ngồi đây cô đơn lẻ loi một mình chán chường như thế? Tên nam nhân của cô đâu rồi? Lúc nãy ta nghe thấy các ngươi cãi nhau đúng không? Chẳng phải mới đây còn diễn một màng tình chàng ý thiếp yêu thương nhau nồng nàn lắm cơ mà, sao giờ lại khắc khẩu rồi?” Bé trà xanh đon đả đi tới chào hỏi với giọng châm chọc. “ Sao lại là các cô? Mấy người muốn gì nữa đây?” Chung Ly Lạp Chân nội tâm giật thót đứng bật dậy lùi người về sau cầm lấy Thục Nữ Kiếm cảnh giác. “ Tại sao không thể là chúng ta? Đừng quên cô bây giờ là tù binh đó, phải đến xem xét coi cô có ý đồ bỏ trốn hay không chứ. Hừm, tu vi bị phong ấn mà vẫn dữ dằn quá nhỉ, yên tâm đi, chủ nhân đã hạ lệnh chúng ta không ai được phép làm hại cô và gã tình lang kia, đừng nghiêm trọng như vậy.” Tần Mộ Uyển cũng đi vào ngồi lên ghế thản nhiên nói. “ Hừ, các người rốt cuộc giam giữ chúng ta với mục đích gì? Nếu là để gây sức ép bắt buộc Trịnh sư ca rút lui thì vô dụng thôi, hắn ỷ có sư phụ tiên nhân của chúng ta chống lưng nên vô cùng tự tin sẽ không vì mạng hai kẻ đã từ bỏ tông môn bọn ta mà dừng lại mưu đồ đâu.”
“ Xì, cô nghĩ với thực lực của chủ nhân chúng ta còn cần phải đem hai cái Địa Tiên nhỏ nhoi ra làm con tin để uy hiếp hay sao? Nói luôn cho cô biết để khỏi tưởng bở, ngài ấy không những tu vi thông thiên triệt địa mà còn có bối cảnh khủng bố, Thiên Đình đã để sẵn tiên ban chờ chủ nhân lên nhậm chức, cỡ sư phụ của cô còn chưa xứng đối đầu với ngài ấy đâu.” Vương Nhã Khuê nói với giọng đầy tự hào. “ Người của Thiên Đình... không thể nào.” Chung Ly Lạp Chân khuôn mặt tái mét toàn thân run rẩy một trận, lúc mới bị bắt nàng ta và Mã Vinh Thành vẫn ôm tâm lý cầu may rằng sư phụ sẽ cứu mình trở ra, nhưng gã họ Chu kia càng lúc càng khiến nàng cảm nhận rõ sự bất lực cùng tuyệt vọng. Nếu hắn thực là người có mặt trong tiên ban Thiên Đình vậy thì Vô Lượng Kiếm Các lấy gì để đối chọi? Thua thì cả tông môn sẽ nhận lãnh kết cục hủy diệt còn thắng cũng không có ích lợi gì, họ sẽ gây thù kết oán với thế lực đứng đầu tiên giới, khỏi phải nói viễn cảnh tương lai u ám tối tăm đến nhường nào a. “ Hây, không nói tới vấn đề này nữa, chúng ta chuẩn bị đi dạo phố, có muốn theo cùng hay không?” Vương Nhã Khuê chống cằm ngó nghiêng hỏi. “ Dạo phố? Các người lại muốn giở trò gì nữa? Ta bây giờ đã là tù binh không phải là nên bị tra tấn hành hạ hay sao? Còn bày đặt đãi ngộ dạo phố vui chơi, xì, có mưu đồ gì thì cứ nói đi ta mới không sợ đâu, chết thì chết.”
Chung Ly Lạp Chân cười khẩy, dù đang ở tình huống yếu thế nhưng nàng ta vẫn một mực không chịu cúi đầu thuần phục. Lúc sáng ở sát vách đã nghe cả đám nữ nhân kia bày ra bộ dáng dâm đãng lẳng lơ đến tột cùng rồi, trong mắt nàng bọn họ chẳng qua chỉ là mấy cái yêu nữ sống buông thả trong nhục dục, không đáng được chút tôn trọng nào. “ Ôi, ta bắt đầu hiểu tại sao tên họ Mã kia lại để mặc cô một mình ở đây rồi, chính là không chịu nổi cái tính khí ương ngạnh tự mãn đó của cô có đúng không? Hứ, không biết tự nhìn lại xem mình đang ở tình huống bất lợi thế nào, lại còn quá đề cao bản thân, chỉ là một cái nữ nhân tư sắc bình thường không có gì nổi bật bây giờ còn bị phong ấn tu vi nữa, cô có cái gì để chúng ta phải tốn công tính kế chứ?”
Vương Nhã Khuê bĩu môi mỉa mai, mấy nàng kia cũng gật đầu ra vẻ đồng tình, từng ánh mắt khinh bỉ chế nhạo hướng về phía cô nàng. “ Chỉ là chủ nhân cảm thấy ngươi rất đáng thương cứ ru rú trong phòng, ngài ấy xưa nay đối với nữ giới luôn rất quan tâm dịu dàng nên mới bảo chúng ta có ra ngoài thì dẫn cô theo giải khuây mà thôi, không ngờ lòng tốt của chủ nhân lại bị thứ không biết tốt xấu như cô xem như xấu xa hãm hại rồi, ôi thôi bỏ đi.”
Tần Mộ Uyển ra vẻ không kiên nhẫn đứng lên bước ra ngoài, chúng nữ cũng dắt tay nhau đi theo chỉ còn Vương Nhã Khuê vẫn ngồi yên đưa cặp mắt phượng vừa quyến rũ nhưng cũng mang đầy hàn ý liếc qua. “ Hừ, nếu không phải chủ nhân thương hương tiếc ngọc e là ta đã sớm lột bỏ da mặt cô xuống rồi, một cái xú nữ nhân được chủ nhân nhìn trúng là cơ duyên to lớn bậc nào thế mà lại không biết điều dám có ý bất kính với ngài ấy. Nói cho cô biết dù là vị nữ sư phụ cấp tiên kia của các người có tới thì cũng phải ngoan ngoãn quỳ dưới chân chủ nhân mà cẩn thận phục tùng hầu hạ, còn cô với dung mạo tầm thường đó đến cả làm thị nữ rót trà cũng không xứng.”
Nói rồi bé trà xanh cũng đứng dậy quay lưng ra ngoài để lại Chung Ly Lạp Chân nét mặt lúc đỏ lúc xanh ngồi ngẩn ngơ.