Chương 565: Dạo phố
Chương 565: Dạo phố
Nàng ta khi nghe nhắc đến Chu Cương Liệt thì trong tận đáy lòng lại ẩn ẩn xuất hiện cảm giác nhộn nhạo, tim đập nhanh hơn vài nhịp. Hắn thế mà lại để ý đến cảm xúc của nàng như vậy, biết nàng sau khi cãi nhau với Mã Vinh Thành sẽ mang tâm trạng nặng nề bực bội nên đã chủ động cho phép được đi ra ngoài cho khuây khỏa dù thân phận của nàng hiện tại chỉ là tù nhân. Sao một người đàn ông xa lạ lại mang cho nàng cảm giác được quan tâm như vậy, còn Mã Vinh Thành thân là tình lang nhưng quá thờ ơ không hiểu suy nghĩ đạo lữ của mình chút nào. Đôi gò má Chung Ly Lạp Chân ửng hồng, lại nhớ tới lúc nãy mình vậy mà vừa thủ dâm còn len lén tưởng tượng cảnh Chu tiên nhân dùng cái dương vật to dài của hắn quất cắm vào huyệt dâm. Trong vô thức, điểm dâm dục trên đầu của nàng vốn bị tụt về 0 nay đã lại lần nữa tăng đến 35. Đây phần lớn là do tính cách nàng bị quy tắc sắc dục cải tạo, tiềm thức tự động hướng mọi suy nghĩ tích cực về phía người nam nhân kia. Không hiểu sao khi nghe tới Chu Cương Liệt nàng lại mặc nhiên tin tưởng, đúng như mấy ả kia nói, hắn thừa sức thao túng chơi đùa cả đôi uyên ương hai người trong tầm tay thì việc gì phải bày thêm mưu kế rườm rà để hãm hại. Chung Ly Lạp Chân rất muốn ra ngoài, ở trong căn phòng này nàng cảm thấy hết sức ngột ngạt, cơ thể cứ âm ỉ cơn ngứa ngáy. “ Ừm, đi dạo một vòng giải toả căng thẳng cũng rốt a, nếu có thể lén tìm được đệ tử Vô Lượng Kiếm Các nằm vùng ở thành này nói không chừng còn có thể truyền tin về cho sư phụ và đại sư huynh.”
Nàng tự nghĩ cho mình một lý do chính đáng sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, giắt Thục Nữ Kiếm bên hông rồi vội mở cửa chạy ra. Chung Ly Lạp Chân nhìn thấy mấy nữ nhân kia vẫn chưa đi xa liền thở một hơi cất bước nhanh tới. “ Ơ kìa, không phải vừa rồi còn rất bướng bỉnh khó chiều sao? Đổi ý rồi hở?” Lam Hinh học theo giọng điệu trà xanh của Vương Nhã Khuê cất giọng kháy đểu. “ Hừ... Tiểu bối nên học cách khiêm nhường lễ độ một chút, theo lệnh của gã chủ nhân của các ngươi ta có thể đi đâu tùy ý không phải sao?” Chung Ly Lạp Chân nội tâm âm thầm xấu hổ nhưng vẫn cố mặt dày tỏ ra kiên định. “ Ừm, nhưng chỉ được phép đi chung với chúng ta thôi, đừng tưởng ta không nhìn ra chút tâm kế của xú nữ nhân nhà ngươi, muốn liên lạc với đồng bọn gián điệp trong thành để báo tin chứ gì? Rất tiếc phải để cô thất vọng rồi, mấy ngày trước bọn chuột nhắt đó ở trong thành gây náo loạn lòng dân đã bị người của Tuyết Liên Cung xử lý sạch sẽ không sót tên nào cả.”
Nghe Tần Mộ Uyển nói khiến Chung Ly Lạp Chân hơi ủ rũ, phen này quả thực khó mà thoát khỏi kiếp nạn, thôi thì còn sống ngày nào hay ngày đó, nàng cũng không ôm quá nhiều hi vọng vào chuyện có người sẽ cứu mình. Thế là một đám nữ nhân rời khỏi khu đại trạch, họ thả bộ tầm nửa giờ vừa đi vừa ngắm tuyết rơi cuối cùng cũng ra tới khu vực phố đông đúc thuộc nội thành phủ Khánh Bình. Tới lúc này đã về đêm, khắp nơi đèn đuốc sáng rực, từng dòng người vẫn đi lại ngựa xe nhộn nhịp, tiếng đàn tấu vang lên từ các tửu lầu, âm thanh huyên náo của những người buôn bán. Nội thành vốn là nơi phồn hoa khá giả, dân cư cũng đa phần là người có tiền và chức quyền nên ai nấy ăn vận chỉnh tề, vải áo toàn là đồ tốt còn khoác áo bông bên ngoài để tránh cái rét lạnh. Chúng nữ lấy Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê dẫn đầu oanh yến nói cười tự nhiên đi dạo trên con đường lát đá. Theo sau là Băng Tâm, Thanh Tâm cùng Linh Lộc, ba cái thiếu nữ Lam Hinh, Vũ Uyên và Khinh Y thì hớn hở vui vẻ hết chạy đông lại chạy tây ghé qua các cửa hàng mua hết những gì mình muốn. Chung Ly Lạp Chân đi ở cuối hàng, nàng hít một hơi nhẹ nhõm, âm thanh nhộn nhịp của đường phố khiến tâm tình nàng tốt lên một chút, bớt đi cảm giác tù túng mất tự do. Sự xuất hiện của chúng nữ trong những bộ váy áo lung linh khiến không khí náo nhiệt xung quanh dường như lặng đi vài phần khi họ bước qua. Tất cả mọi người cả nam nữ già trẻ đều ngẩn ngơ vô thức nhìn theo các nàng. Đẹp, quả thực là đẹp đến khó diễn tả nổi, đây là tiên nữ giáng trần sao? Đó cũng là suy nghĩ chung của hầu hết những người dân trên đường, đám đàn ông trong ánh mắt ai nấy đều chất chứa vô tận mê luyến cùng dục niệm, họ hiếm khi nào được thấy mĩ nhân bậc này mà lại một lúc xuất hiện nhiều như vậy. Khu phố bởi vì sự hiện diện của chúng nữ mà như sáng lên thêm một phần, khắp nơi không khó để nghe được những lời bàn tán khen ngợi rôm rả của đám đông. Các nàng như những minh tinh được vạn chúng chú mục. Ngoài trừ Chung Ly Lạp Chân hơi mất tự nhiên thì tám nàng còn lại không có chút nào e dè ánh nhìn đầy xâm lược của mấy gã nam nhân liên tục lia qua cơ thể mình. Tuy ngoài trời tuyết đang rơi lả tả nhưng các nàng đều là người tu hành không ngại chút không khí rét lạnh này, ai nấy ăn vận đều khá kiệm vải. Người thì khoe trọn đôi cánh tay ngọc ngà, nàng khác lại mặc áo trễ ngực đưa cả nửa bầu vú căng phồng núng nính, váy mỏng ngắn lộ đùi thon trắng ngần. Chu Cương Liệt cũng không bắt đám tình nô của mình phải cả ngày trần truồng, các nàng đều là nữ nhân tất nhiên thích trưng diện bản thân thật lộng lẫy xinh đẹp, đâu phải ai cũng có máu cuồng khoả thân cả ngày thích cởi truồng chạy long nhong. “ Thật là đẹp a!”
“ Đây là tiên nữ giáng trần sao? Chết tiệt, ta yêu mất rồi.”
“ Nhan sắc mấy nàng này không hề kém nhị vị cung chủ của Tuyết Liên Cung a, từ khi nào phủ Khánh Bình chúng ta xuất hiện mĩ nhân bậc này vậy?”
“ Lại còn ăn vận thật tươi mát, các nàng không sợ lạnh sao? Xem ngực kìa, đùi kìa, ôi chao ta sắp nhịn không được rồi.”
“ Ôi nếu được một lần ôm ấp kề cạnh giai nhân ta có chết cũng cam nguyện a.”
“ Ừm, cô nàng đi cuối cùng kia có lẽ nhan sắc bình thường nhất rồi, là tì nữ của tám nàng còn lại sao?”
“ Chậc, tuy dung mạo không bằng nhưng vóc dáng không tệ, nếu là để theo đuổi thì nàng này có vẻ khả quan hơn, mấy vị tiên nữ kia chúng ta mơ cũng khó với tới nổi.”
Liên tục là những tràng nghị luận to nhỏ ở khắp mọi nơi, Chung Ly Lạp Chân bị người ta đem ra so sánh với mấy nàng còn lại thì tâm tình nổi lên sự khó chịu không vui. Nhưng khi có người khen nàng dáng đẹp thanh tú thì mọi bức xúc đều tan biến. Không hiểu sao chỉ vài nhận xét của mấy gã phàm phu cũng khiến nàng một cường giả Địa Tiên cao cao tại thượng cảm xúc biến đổi lớn như vậy. Dân chúng phủ Khánh Bình dưới sự quản lý của Tuyết Liên Cung xem ra cũng rất có luật lệ quy củ không có kẻ vô pháp vô thiên, các nàng dạo chơi khắp nơi mặc dù xuất hiện không ít ánh mắt thèm muốn như ăn tươi nuốt sống nhưng tuyệt nhiên chưa từng có ai dám có hành động bước ra chọc ghẹo hay cưỡng đoạt. “ Ây nha, ngươi dù gì cũng là cường giả có danh tiếng vì sao lại ăn mặc quê mùa bảo thủ như vậy? Đi chung với chúng ta thật làm xấu đội hình a.” Vương Nhã Khuê tiến tới giở giọng chọc ghẹo. “ Hứ, mặc kệ ta, ta mới không phải cái loại lẳng lơ mặc mấy cái trang phục thiếu vải nhố nhăng như các người.” Chung Ly Lạp Chân ôm kiếm trước ngực không chịu thua đáp trả lại. “ Cô gắt gỏng như vậy làm gì? Chúng ta chỉ là muốn tốt cho cô thôi. Chưa nghe câu người đẹp vì lụa sao? Dung mạo của cô cũng không đến nỗi nào, chỉ cần trang điểm ăn diện một chút cũng đâu thua chị kém em gì.” Tần Mộ Uyển đứng ra dùng giọng điệu chân thành khuyên nhủ. “ Phải đó, nam nhân yêu bằng mắt, khả năng cao tên tình lang kia của cô cũng vì đã sớm chán chê khi nhìn cô trong bộ dạng quê mùa này rồi nên hai người mới khắc khẩu tranh cãi. Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp, sao cô không thử thay đổi bản thân biết đâu sẽ làm hắn chết mê chết mệt sẽ trở lại ôn nhu mê đắm cô hơn trước.” Thanh Tâm cũng hùa theo sư phụ mình mồi chài dẫn dụ. Chung Ly Lạp Chân ngẩn người ra một lúc, nàng tự nhiên cảm thấy lời của mấy cô gái này nói vô cùng hợp lý, phải rồi, trước đây suốt mấy trăm năm nàng luôn giữ hình tượng thục nữ duyên dáng giản dị không đổi, lối ăn mặc cũng vô cùng kín đáo bảo thủ. Tuy Mã Vinh Thành luôn nói thích nàng mãi mãi giữ hình tượng như vậy nhưng rõ ràng khi gặp những cô gái ăn vận hở hang nóng bóng hắn luôn nhìn không chớp mắt. Rõ ràng là hắn thích nữ nhân phong cách tươi mát như vậy. Nếu... nếu nàng cũng tự thay đổi mình thì liệu có thể khiến Mã ca càng say mê hơn, khi đó hắn nhất định yêu nàng nhiều hơn, hai người sẽ không bao giờ khắc khẩu với nhau nữa. “ Ân, đại thúc cũng từng nói rất thích mĩ nhân gợi cảm, ta cũng phải tìm thêm mấy bộ đồ mát mẻ một chút mới được.” Khinh Y gật gù lên tiếng, nàng có lẽ là tình nô duy nhất không gọi Chu Cương Liệt là chủ nhân, nàng thích gọi hắn là đại thúc hơn. “ Thịch...!” Chung Ly Lạp Chân nghe thiếu nữ kia nói xong lập tức nhịp tim đập mạnh một hồi. Tiên nhân họ Chu kia là thích mĩ nữ trong những bộ đồ phô bày da thịt sao... Vậy, vậy nàng cũng nên thay đổi mình một chút. Tất cả là vì Mã ca, phải, nàng trưng diện là cho Mã ca xem, không phải để tên tiên nhân kia xem. Trong tiềm thức nàng tự huyễn hoặc cho bản thân một lý do chính đáng. Chung Ly Lạp Chân đâu hề hay biết tâm trí và trái tim của mình dần dần đã bị một nam nhân không phải Mã Vinh Thành chiếm ngự. Ngay phút trước còn đang phân vân nhưng khi nghe nói Chu Cương Liệt thích nhìn nữ nhân gợi cảm thì nàng liền quyết định ngay không chút do dự.