Chương 563: Mâu thuẫn

Chương 563: Mâu thuẫn Đối với cô gái có nhan sắc tầm trung như Chung Ly Lạp Chân tất nhiên không thể nào lọt vào mắt Chu Cương Liệt được, hắn dù có mê luyến nữ nhân nhưng cũng có tiêu chuẩn của riêng mình. Cỡ nàng này hắn thực không có chút hứng thú, chỉ là thuận tay chơi đùa một xíu, trước biến cô ta thành một cái đĩ điếm cuồng dâm ai cũng có thể gọi là chồng, sau đó để cho Mã Vinh Thành tận mắt thấy nữ nhân của mình đã thay đổi thành cái dạng gì xem hắn có còn giữ vững lập trường tình yêu bất diệt dành cho nàng hay không. Kế tiếp tất nhiên là đem đôi uyên ương thảm hại này đến trước trận chiến của Tuyết Liên Cung và Vô Lượng Kiếm Các cho bọn tiên nhân phe kia một cái bất ngờ. Không biết khi Vô Lượng Kiếm Tiên kia thấy đệ tử của mình đã bị biến thành con chó cái động dục dâm đãng thì sẽ có phản ứng như thế nào đây, hắn rất vui lòng muốn biết nha. Ở phòng bên, sau khi dùng chuôi kiếm đâm thật sâu vào tận hoa tâm đến mức lên đỉnh thêm bốn lần nữa thì cơn ngứa ngáy vì nứng lồn của Chung Ly Lạp Chân mới lắng xuống. Giường đệm đã trở thành một bãi hỗn độn ướt át, nàng lồm cồm bò dậy, bên tai vẫn nghe rõ mồn một thanh âm của cuộc ân ái tập thể bên kia. “ Gã đó sức lực cũng thật dai, đã chơi suốt mấy canh giờ rồi mà vẫn hừng hực khí thế như vậy...” Nàng âm thầm cảm thán, trong đầu dần nảy sinh nhiều suy nghĩ kì quặc, lại ngó qua tên tình lang chết bằm của mình, hức, người với người sao lại khác biệt xa như thế. Bình thường hai người cũng thường xuyên làm chuyện giường chiếu, những lần đó Mã Vinh Thành đều có thể kéo dài tầm hai khắc đồng hồ đủ để cả hai đều đạt sướng khoái. Nhưng bây giờ toàn bộ tu vi đã bị phong bế, mặc dù thể phách vẫn cứng cáp như Địa Tiên nhưng tinh lực khô kiệt lại không thể nào đáp ứng nổi bởi vậy mới khiến hắn bại trận sớm. Đối với một nữ nhân đã được cải tổ tăng cao khao khát đòi hỏi nhục dục thì quả thực Mã Vinh Thành không thể đáp ứng nổi. Chung Ly Lạp Chân cẩn thận sắp xếp lại giường gối, tấm ga ướt đẫm cũng được thay đi, nàng mặc vào áo váy chỉnh chu nhẹ nhàng bước ra. Mã Vinh Thành đang ngồi nhắm mắt tịnh tâm khi thấy nàng đã bình thường lại cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi. “ Mã ca, muội... xin lỗi.” Nàng cúi gằm mặt xuống lí nhí, đây là lần đầu tiên một cô gái vốn bảo thủ khuôn phép như nàng lại làm ra hành động táo bạo cầu hoan đói khát như vậy. “ Ài, muội bình thường là tốt rồi, ta biết tình cảnh hiện tại khiến muội bí bách, có sinh ra cảm xúc tiêu cực cần giải toả cũng là hiển nhiên. Nhưng lần sau nên tiết chế lại, chúng ta đang là tù binh dưới thềm, ở trong phòng bày chuyện thân mật lỡ bọn họ vào phát hiện thì rất xấu hổ đó.” Mã Vinh Thành nghiêm túc bảo ban đạo lữ của mình nhưng khi lọt vào tai nàng đều là những lời khiến tâm lý vốn hơi bất mãn phát sinh thêm bực nhọc. “ Hức... huynh suốt ngày chỉ lo cho mặt mũi của mình chẳng để ý đến cảm xúc của muội chút nào, bây giờ cũng đã trở thành tù nhân của họ rồi, không biết có còn toàn mạng trở ra hay không, muội và huynh cố thân mật một chút để sau này khỏi hối tiếc thì đã sao chứ? Hay là huynh sợ bị mấy tiện nhân không biết xấu hổ kia thấy cảnh mất mặt?” “ Ầy, muội đừng có bướng nữa được không? Gặp phải đại nạn lần này đã khiến ta đau đầu lắm rồi, đừng có vô lý ghen tuông như vậy nữa. Chúng ta đã thề cùng sống cùng chết, muội phải là người hiểu tâm ý chung thủy của ta nhất mới phải.” Mã Vinh Thành tâm tình vốn không tốt cũng gằn giọng đáp lại, dù xưa nay hắn luôn tôn trọng nàng nhưng dạo gần đây Chung Ly Lạp Chân trở nên càng ngày càng bướng bỉnh khó chiều lại hay nặng lời ghen tuông vô cớ khiến hắn hết sức khó chịu. “ Muội không muốn hiểu, muội chỉ biết huynh sau khi gặp mấy ả đó liền cả ngày tơ tưởng đến người ta, bọn kĩ nữ kia có gì tốt? Cũng toàn là mấy tiện nhân lẳng lơ ỷ vào chút nhan sắc đi câu dẫn đàn ông mà thôi.” Nàng đanh giọng gay gắt mắng nhiếc, tâm tính bức bối vì không được thoả mãn hoàn toàn bộc phát ra. “ Suỵt, muội nhỏ giọng thôi, bọn họ nghe được thì sao?” Mã Vinh Thành vội vã đưa tay ra dấu im lặng, đầu ngước lên ngó nghiêng ra bên ngoài, hắn là sợ mấy nàng kia nghe thấy sẽ không để yên mà trút giận lên cả hai, nhưng Chung Ly Lạp Chân lại không nghĩ nhiều như vậy. Nàng sau khi bị Chu Cương Liệt áp đặt một loạt quy tắc lên người đã khiến tâm tính có sự biến chuyển khá lớn, không còn là cô gái thục nữ dịu dàng ân cần với tình lang nữa. Nàng hiện tại ngoài trừ thân thể mẫn cảm bản năng tình dục tăng cao thì tính cách cũng rất thiếu kiên nhẫn, hay suy nghĩ lung tung, chỉ cần là chuyện không hợp ý liền sẽ nổi ba máu sáu cơn lên, và cách duy nhất để bịt miệng trên chính là phải lấp đầy miệng dưới để nàng chỉ còn biết ú ớ đánh vần rên rỉ không còn đủ hơi sức mắng chửi nữa. Rất tiếc Mã Vinh Thành không biết đến phương pháp này, mà dù có biết với thân thể yếu nhược sinh lý như hiện tại hắn cơ bản không đủ sức khiến nàng ngoan ngoãn ngậm miệng, làm không tới nơi có khi còn bị vị đạo lữ đói khát tình dục này khinh bỉ chì chiết thậm tệ hơn. “ Sao muội phải nhẹ giọng? Huynh quả nhiên là sợ mấy yêu nữ kia nghe được sẽ khiến mình mất mặt có phải không? Huynh đang hối hận khi từ chối đề nghị của tiên nhân họ Chu kia? Phải rồi, chỉ cần vứt bỏ muội là huynh sẽ được thành tiên lại còn tha hồ tận hưởng đám mĩ nữ của ông ta, một tên hoa tâm như huynh chắc chắn thèm muốn mấy cái lẳng lơ đó đến phát cuồng rồi chứ gì?” “ Muội đang nói gì thế hả? Chúng ta đã đồng hành với nhau suốt mấy trăm năm chứ không phải mới đây, thế mà muội vẫn chưa hiểu tâm ý của ta dành cho muội hay sao? Ta có thể ngay tại đây moi tim mình ra chứng tỏ lòng thành của mình cho muội xem. Chúng ta đã lâm vào tình thế ngặt nghèo như vầy rồi, ta xin muội đừng bướng bỉnh nháo sự nữa, để ta yên đi!” Mã Vinh Thành cũng không khống chế nổi cảm xúc mình mà hắng giọng quát nạt, Chung Ly Lạp Chân im lặng sững sờ nhìn người nam nhân của mình, xưa nay dù hai người cũng có vài lần bất hoà nhưng với bản tính của một người quân tử giữ lễ hắn luôn chủ động xuống nước xoa dịu tình hình, chưa bao giờ to tiếng gắt gao như vậy. Hai hàng nước mắt uất ức lăn dài trên má, lồng ngực nàng phập phồng thở gấp vì giận dữ cùng tủi hổ, nàng cũng không nhịn nữa, bao nhiêu lời suy nghĩ đều phát tiết ra hết mặc cho có ai bên kia nghe hay không. “ Huynh quát muội à? Muội làm sai ở đâu chứ? Người ta vứt bỏ hết quyền uy danh phận ở tông môn để theo huynh, lần này đứng trước sinh tử muội cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết chung với huynh bất cứ khi nào rồi, chỉ là muội thấy không muốn để cả hai phải luyến tiếc nên mới chủ động cầu huynh ân ái. Nhưng thái độ của huynh ra sao? Chỉ làm qua loa rồi thôi. Huynh rõ ràng chính là nhìn thấy hải sản lại bắt đầu chê bai cá ao, huynh quan tâm lo lắng sẽ bị mấy tiện nhân kia phát giác chuyện xấu vậy tại sao không quan tâm tới cảm xúc của muội? Phải rồi, bọn họ một đám hồ ly giảo hoạt lẳng lơ suốt ngày nói lời mật ngọt, còn muội chỉ là một cô gái kém sắc cổ hủ làm sao so sánh được. Huynh cút đi, muội không muốn nhìn thấy mặt huynh nữa!” “ Muội... ài thật là hết nói nổi.” Mã Vinh Thành tính nói thêm nhưng vẫn cố nhịn sau đó lắc đầu đi qua phòng khác, hắn biết đạo lữ của mình đang mất bình tĩnh, càng cãi nhau sẽ càng đẩy mọi chuyện đi quá xa hơn nên thôi cứ mặc kệ nàng, đợi khi nào Chung Ly Lạp Chân tĩnh trí hết hồ nháo lại rồi tính tiếp. Cô nàng đanh đá thấy nam nhân của mình vậy mà rời đi thật khiến nét mặt càng sa sầm lại nội tâm nàng thất vọng không thể tả, sao huynh ấy lại vô tâm như vậy? Không phải bình thường nàng chỉ cần giận thì hắn sẽ dịu dàng ở bên nịnh nọt dỗ dành hay sao? Trong bất giác, cặp đôi uyên ương tưởng như sẽ mãi mãi yêu thương nồng thắm lại nảy sinh bất hoà chỉ vì vài chuyện vặt vãnh. Phòng kế bên vẫn đang vang lên âm thanh đầy sung sướng đê mê của chúng nữ, Chung Ly Lạp Chân ngồi lên giường lắng nghe thật kĩ, kế tiếp thân thể lại lần nữa ẩn ẩn nóng lên, âm hộ rỉ nước ướt nhẹp cả tiết khố. Thế rồi chuyện gì tới phải tới, nàng lại lần nữa cởi ra váy áo chui rúc vào ổ chăn, tay cầm chuôi Thục Nữ Kiếm liên tục thò thụt dưới háng, tay kia tự miết lấy hột le đã sung huyết sưng tấy. “ A... ôi... hức... Mã ca đáng ghét, muội hận huynh... ưm... ân... mấy người kia sao lại chơi lâu như vậy... phải chi... phải chi Mã ca bản lĩnh giường chiếu bằng một phần của tên tiên nhân kia thì tốt biết mấy... a... muốn quá....”