Chương 561: Hứng tình
Chương 561: Hứng tình
Phủ Khánh Bình, trời đã vào đông, tuyết bay lả tả trắng xoá các nóc nhà, ngoài đường dòng người không vì thế mà vắng vẻ, khắp nơi dân chúng đi lại buôn bán trò chuyện vô cùng nhộn nhịp. Đối với người đã ở vùng mạc bắc lâu năm thì cái khí trời se lạnh này không phải vấn đề, công việc chủ yếu của bách tính nơi đây là buôn bán, dệt may cùng khai thác khoáng sản, nam nhân đa số đều là lao động chân tay ở các hầm mỏ bởi vậy ai nấy đều khoẻ mạnh cường tráng, dân phong bưu hãn không ngại gì mùa đông giá buốt. Họ chỉ sợ bản thân chưa đủ chăm chỉ sẽ khiến người thân sống khó khăn đói rét, bởi vậy dù có là mùa nào vẫn phải lao động bất chấp mưa tuyết. Trong nội thành thì không khí có vẻ ấm cúng hơn, nơi đây là khu của người khá giả quyền thế, tiếng đàn hát vang lên khắp các gian lầu hoà cùng âm thanh nói cười và mùi rượu thịt thơm ngon. Kể từ khi thành chủ phủ Khánh Bình quyết định tách ra tự trị không nộp tô thuế cho phía Thành Đô Sở quốc nữa thì cuộc sống nơi đây dần sung túc ấm no hơn, họ có thể thoải mái tận hưởng thành quả lao động của mình, tự giao thương với các chư hầu phía Bắc. Mặc dù Đãng Hồng Trần đối ngoại nói rằng không muốn liên quan đến tranh đoạt hoàng quyền nhưng nàng vẫn cho đệ tử cùng chấp sự Tuyết Liên Cung đến hỗ trợ quan lại hai toà thành làm việc. Trải qua hơn trăm năm, phủ Khánh Bình cùng thành Tuyết Ưng bên cạnh đã gần như mặc nhiên thuộc quyền sở hữu của Tuyết Liên Cung, cao tầng quản lý trong thành đều là do các nàng tiến cử. Bên phía Sở quốc dù nhiều lần ban bố chiếu lệnh đến đây nhưng trời cao hoàng đế xa, bọn họ bất tuân thì Sở Vương cũng không dám làm gì. Mối quan hệ vi diệu này đã kéo dài suốt hơn trăm năm, dân chúng gần như đã quên luôn mình có một vị quân chủ, họ chỉ tôn thờ duy nhất Tuyết Liên Cung mà thôi. Dạo gần đây trong thành bắt đầu nảy sinh một số lời đồn thổi không biết là do ai khởi xướng, nói rằng Sở Vương đã lập một thế lực lớn làm quốc giáo, sẽ sớm ngày khởi binh thảo phạt tiêu diệt Tuyết Liên Cung lấy lại hai toà thành vốn thuộc về Đại Sở. Tin tức này lan truyền khắp các nơi, từ ngoại thành đến nội thành tạo nên một trận dư luận xôn xao khiến ai nấy đều lo lắng bất an. Nhưng chỉ vỏn vẹn một ngày sau, kẻ lan truyền tin tức thất thiệt gây hoang mang dư luận đã bị điều tra ra và đem xử chém công khai giữa chợ. Hoá ra đây chính là đệ tử do Vô Lượng Kiếm Các phái tới trà trộn trong dân chúng dùng lời lẽ kích động họ, cũng rao giảng về sự huyền diệu khi tin tưởng thờ phụng Vô Lượng Kiếm Tiên. Lập tức quân binh do các đệ tử Tuyết Liên Cung dẫn đầu đã mở một trận thanh lọc quy mô lớn đem ra ngoài gần trăm tên gián điệp, tất cả đều nhận lãnh kết cục bi thảm nhất, xác bị ném ra ngoài thành làm mồi cho diều hâu. Thành chủ cũng đứng ra lên tiếng trấn an bách tính, dân chúng vốn rất tin tưởng vào Tuyết Liên Cung nên chuyện này cũng không gây ra náo loạn gì. Các nàng đã hành động kiểm soát dư luận rất tốt. Trong một toà đại viện ở nội thành, Chu Cương Liệt nằm trên nóc nhà nhắm mắt tĩnh tâm thông qua thần thức thu hết toàn bộ tin tức do dân chúng cùng tu sĩ ở phủ Khánh Bình bàn luận, từ đó hắn cũng nắm sơ bộ hoàn cảnh trăm năm nay của Tuyết Liên Cung. “ Chà, ta ngửi thấy chuyện lần này nhất định sẽ náo nhiệt đây, haha, nói không chừng còn có thể thu về vài cái tình nô thậm chí có cấp tiên nữa, thật đáng mong đợi a.”
Đang lúc hắn tự suy diễn bâng quơ thì Lam Hinh đã đứng bên dưới cất giọng thanh lảnh gọi với lên. “ Chủ nhân, thức ăn đã làm xong rồi, mời ngài vào dùng bữa.”
“ Ừm, tiếp theo nên gấp rút xử lý đôi đạo lữ kia trước đã.” Chu Cương Liệt bật người ngồi dậy nhảy xuống nóc nhà, hắn thuận tay lên bế lấy Lam Hinh theo kiểu công chúa, vừa đi vào phòng vừa hôn lên khắp mặt mũi khiến nàng vui vẻ cười khúc khích. Bên trong tiền sảnh rộng rãi với đủ đồ trang trí, một cái bàn tròn được đặt chính giữa lúc này đã chất đầy những món ăn cùng rượu, mùi thơm toả ra khiến người tu hành vốn xem nhẹ chuyện ăn uống cũng phải thèm thuồng muốn động đũa. Tất cả nguyên liệu nấu ăn này đều là đồ cao cấp hắn mua từ cửa hàng hệ thống, có cả thịt của yêu thú cấp Chân Tiên, tu sĩ phàm giai ăn vào sẽ được ích lợi vô cùng lớn, tăng cường một đoạn lớn thể phách và cả chân nguyên, nhìn vẻ mặt chúng nữ lúc này đã thèm đến nhỏ dãi liền biết mấy món ăn này mê hoặc đến nhường nào. Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân thân phận là tù binh nên làm gì có tâm trạng ăn uống, hai người tự giam mình ở một phòng khác, Chu Cương Liệt cũng không sợ họ bỏ trốn, đã bị hắn phong bế tu vi thì làm sao thoát được khỏi tầm mắt. Hắn cùng chúng nữ thoả thích nhập tiệc, các nàng ai nấy hớn hở chẳng màng hình tượng tranh nhau ăn thật nhiều, đây toàn là thứ bổ dưỡng có lợi cho tu hành, không ăn thật phí của trời. Dường như ngay tiếp theo sau đó, Vũ Uyên, Lam Hinh và Khinh Y trước sau đều tăng lên một tiểu cảnh giới, Linh Lộc cũng ẩn ẩn có dấu hiệu sắp đột phá đến Tán Tiên hậu kỳ, Băng Tâm Thanh Tâm hai tỷ muội cả thân thể loé lên quang mang nhàn nhạt, tốc độ chuyển hoá linh khí thành tiên khí trong đan điền được đẩy mạnh. Tần Mộ Uyển cùng Vương Nhã Khuê vì đã đạt đến viên mãn nên thịt yêu thú chỉ giúp các nàng tăng cường thể tu mà thôi. Ăn uống no nê năng lượng dư thừa tất nhiên sẽ dồi dào, mà để giải toả bớt áp lực thì còn gì tuyệt hơn chuyện hoan lạc ái ân. Thế là cả đám lại kéo nhau trở về phòng ngủ chuẩn bị cho trận thác loạn mới. Tiếng rên rỉ đầy nhục dục kèm với âm thanh da thịt va chạm nhau tạo thành một bản giao hưởng đậm chất dâm ý khiến ai nghe đều phải đỏ mặt. Chu Cương Liệt vừa tận tình thoả mãn chúng nữ vừa mở nhãn quanh nhìn xuyên qua phòng kế bên, môi nở nụ cười tà. Hắn chọn chỗ này để cùng các nàng chơi trò loạn dâm tập thể chính là cố ý để ai đó bên kia cảm thụ rõ. Ở sát vách chính là phòng mà đôi tình lữ uyên ương Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đang ở. Tên nam nhân quân tử lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường dáng điệu vô lực, hắn đã thử nhiều lần trùng kích phá bỏ phong ấn nhưng đều thất bại, quá chán nản nên chỉ có thể ngồi gục đầu ủ rũ. Chung Ly Lạp Chân ngồi trên ghế, thân trên thả dài trên bàn bộ dáng cũng thiếu sức sống, nàng đang cực độ hoang mang lo lắng không biết số phận của hai người rồi sẽ đi về đâu, gã tiên nhân kia bắt họ với mục đích gì. Lúc này bên tai nàng bỗng nghe hàng loạt tiếng bước chân cùng giọng của đám nữ nhân oanh oanh yến yến. Tiếp theo liền là âm thanh đóng cửa phòng bên cạnh, rồi một loạt động tĩnh khiến người ta đỏ mặt vang lên không dứt. Sống mấy trăm năm cũng đã hưởng qua ái ân nhục dục Chung Ly Lạp Chân làm sao không rõ mấy âm thanh xấu hổ kia là gì, rõ ràng phòng kế cạnh đang diễn ra một bữa tiệc xác thịt của không chỉ hai người mà là một đám. Từng tiếng rên xiết, những câu từ đĩ thoã dâm tục của chúng nữ kèm giọng điệu mạnh mẽ hùng hồn của gã tiên nhân vang lên càng lúc càng lớn, tất cả đều bị cô gái thục nữ bên này nghe không sót gì. “ Hứ, đúng là mấy cái tiện nhân kĩ nữ không biết xấu hổ, còn rên to như vậy, cả tông môn từ trên xuống dưới đều bán thân cho gã tiên nhân kia chấp nhận làm nô lệ, đáng hận mà.”
Chung Ly Lạp Chân đưa tay bịt tai lại gắt giọng mắng chửi, Mã Vinh Thành ngồi trên giường nghe nàng nói liền khẽ ngẩng đầu lên ngơ ngác, Chu Cương Liệt đã cố ý thiết trí chỉ có mỗi mình nàng nghe được âm thanh phòng bên, còn tên tình lang này hoàn toàn chả biết gì, hắn tưởng đạo lữ của mình đang bức xúc chửi đổng nên cũng chỉ thở dài tiếp tục trầm mặc. Dù nàng ta có cố ý che kín tai để không nghe nhưng mọi động tĩnh bên phòng kế cạnh vẫn cứ văng vẳng lên trong não hải, Chung Ly Lạp Chân lúc đầu còn rất bài xích, miệng lẩm bẩm chửi rủa những kẻ kia nào là dâm tiện, đĩ điếm, hạ lưu. Nhưng chỉ lát sau nàng lại cảm thấy tận đáy lòng mình có mỗi cỗ bồn chồn kì lạ. Tâm tình cô nàng trở nên loạn động, tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp gáp vài phần, hai gò má ửng đỏ, mồ hôi trên trán tuông ra ướt đẫm. Chẳng hiểu sao nàng bỗng thấy cơ thể mình khô nóng vô cùng, từng cơn khó chịu ngứa ngáy như có đàn kiến bò trong da thịt, đầu óc quay cuồng chỉ toàn tưởng tượng tới hình ảnh dâm mĩ ở sát vách. “ Ha... a... hộc hộc... nóng quá....”
Chung Ly Lạp Chân khẽ liếc mắt qua chỗ Mã Vinh Thành, gã tình lang này vẫn đang ngồi gục mặt dường như không để ý tới dị thường xung quanh, rõ ràng thanh âm thác loạn bên kia lớn như vậy nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng nào.