Chương 560: Mục đích thực sự

Chương 560: Mục đích thực sự Vô Lượng Kiếm Tiên có tổng cộng sáu vị đệ tử lần lượt là Trịnh Viễn Đông, Thạch Phá Thiên, Vân Tùng Tử, Mã Vinh Thành, Tôn Diệu Anh và Chung Ly Lạp Chân. Bọn họ sau khi học xong tài nghệ đạt được thành tựu nhất định đều chọn ở lại tiếp tục phát triển Vô Lượng Kiếm Các, vị nữ sư phụ kia cũng dần lui về hậu màn nhường chức vị cho đại đồ đệ của mình để bản thân rảnh tay tiếp tục con đường tham vấn đại đạo. Tông phái dưới sự quản lý của Trịnh Viễn Đông đã phát triển khá hưng thịnh, đệ tử lên tới hàng vạn, lúc trước bởi vì tôn chỉ người tu tiên nên rời xa thế tục không tranh đoạt hoàng quyền tránh lây dính quốc vận nên bọn họ đã chọn ẩn tu ở phương Bắc, suốt mấy trăm năm chưa từng lộ diện bởi vậy rất nhiều người trung thổ còn không biết có một tông môn kiếm tu cường giả đông đảo như thế tồn tại. Bây giờ Trịnh Viễn Đông đã quyết định đưa Vô Lượng Kiếm Các xuất ngoại trở thành quốc giáo nước Sở, vị kiếm tiên sư phụ kia cũng không có ý kiến gì xem như ngầm chấp thuận, mà nguyên do cho chuyện tham dự vào tranh đoạt hoàng quyền này ít nhiều có liên quan tới nàng. Sau khi tới đất Sở và được Khương Dẫn hỗ trợ nhiệt tình, trong năm năm Trịnh Viễn Đông đã lệnh cho Vân Tùng Tử xây dựng đình đài miếu thờ Vô Lượng Kiếm Tiên ở khắp nơi, từ thành thị tới quận trấn thậm chí các thôn làng đều có. Sau đó hắn lại để các đệ tử có thâm niên ra ngoài tuyên truyền rao giảng về sự linh thiêng cũng như tuồng tích màu nhiệm của Vô Lượng Kiếm Tiên, những đệ tử này khắp nơi dùng phép thuật giúp đỡ, thực hiện nhiều lời khấn nguyện của dân chúng, lại thuê phàm nhân trà trộn trong bách tính tung lời đồn thổi đưa kiếm tiên trở thành thần minh cao siêu. Một người cầu khấn thành công lại truyền đi trăm người, nghìn người. Chỉ vỏn vẹn có năm năm, số lượng tín đồ thờ phụng Vô Lượng Kiếm Tiên ở Sở quốc đã lên tới hàng trăm vạn. Trịnh Viễn Đông lại cắt cử Thạch Phá Thiên cùng chúng đệ tử hỗ trợ Sở quốc mở rộng lãnh thổ, đất đai thành trì chiếm cứ tới đâu thì miếu quan của Vô Lượng Kiếm Tiên lại mọc ra đến đấy. Mà hắn làm tất cả điều này chỉ với một mục đích duy nhất, thu thập công đức niệm lực của chúng sinh hỗ trợ sư phụ mình đột phá tầng thứ tiếp theo. Vô Lượng Kiếm Tiên khi đột phá lạch trời tiến vào Chân Tiên cảnh đã lấy kiếm lập đạo, đồng thời minh ngộ thần đạo vô thượng, đến khi nàng đạt tới Chân Tiên hậu kỳ muốn bước vào Kim Tiên cần phải thực hiện đạo đã lập của mình, dùng kiếm cứu vớt thương sinh, thu thập công đức rèn ra kiếm ý. Trịnh Viễn Đông sau khi biết được liền quyết định đưa cả tông môn ra hỗ trợ nàng nhanh chóng thành đạo. Hắn ở khắp nơi xây đền tạc tượng để vạn dân tế bái chính là vì nguyên do đó. Vô Lượng Kiếm Tiên biết tên đại đệ tử này sau nhiều năm gần gũi đã nảy sinh tình ý với mình nên mới không quản lây nhiễm nhân quả quốc vận kéo cả tông phái đầu nhập nước Sở. Nhưng hắn là chủ thế lực có thể đưa ra mọi quyết định, vả lại nàng cũng không định từ chối sự trợ giúp của các đệ tử. Nàng vốn dĩ lập ra thế lực một phần cũng là muốn sau này có sự trợ lực cho con đường vấn đạo của mình, kế tiếp chỉ cần chú tâm vào kiếm đạo, nhanh chóng đột phá Kim Tiên, mọi chuyện khác đều mặc cho các đồ đệ tự ý sắp xếp. Trong đại điện, ba người vừa nghe Trịnh Viễn Đông nói xong liền im lặng nhìn qua nhau, bọn họ là biết rõ tầm quan trọng cũng như mục đích của việc tiến đánh Tuyết Liên Cung lần này nên ai nấy đều nghiêm túc. “ Đãng Hồng Trần đó không đáp lại đề nghị liên hôn cũng như lễ vật của chúng ta xem như bọn họ đã từ chối, vậy thì tiếp theo chỉ có thể dùng vũ lực thu phục, Sở Vương bên kia cũng đã giao toàn quyền điều động nhân mã cho ta rồi.” Trịnh Viễn Đông lấy trong người ra một ấn soái điêu khắc hình kim hổ đặt lên bàn. “ Ồ, tên quân chủ đó có vẻ mất kiên nhẫn thật rồi, đúng như người ta đồn đại, đại vương nước Sở các đời đều rất hiếu chiến, bị ám ảnh bởi hoàng quyền vô thượng nhưng lại liên tiếp làm ra quyết định sai lầm khiến hơn trăm năm qua bị Tuyết Liên Cung kèm cặp ở mạc bắc không thể tiến xa hơn nổi, hận ý của bọn hắn đối với Đãng Hồng Trần kia vô cùng lớn, luôn chờ thời cơ để giải quyết cô ta.” Tôn Diệu Anh cười mỉa mai, nàng ta đối với vị Sở Vương kia chẳng có chút nào kính ý, một phàm nhân mà thôi không khiến nàng quá quan tâm. “ Không phải Tuyết Liên Cung đó có hộ sơn đại trận cấp Chân Tiên trung kì hay sao? Kẻ đứng sau Đãng Hồng Trần có vẻ không tầm thường, đại sư huynh có nắm chắc chứ?” Vân Tùng Tử cẩn trọng hỏi, hắn thường xuyên đi khắp nơi chủ trì xây dựng đền miếu nên không rõ lắm về kế hoạch của Trịnh Viễn Đông. “ Yên tâm, sư phụ đã nói sẽ giúp ta áp trận không cho bất cứ kẻ nào siêu việt Địa Tiên nhúng tay, một Chân Tiên trung kì vẫn chưa đủ khiến chúng ta chùn bước, kẻ đó không xuất hiện thì xem như hắn may mắn, nếu cả gan xen vào tranh đấu phàm giai vậy thì bị sư phụ ra tay diệt sát cũng không oan.” Trịnh Viễn Đông đôi mắt đào hoa khẽ loé lên sát ý nguy hiểm, hắn rất tự tin với sắp xếp lần này của mình, bảo đảm hoàn hảo không có sơ hở gì. “ Ồ, sư phụ chịu ra mặt vậy muội an tâm rồi.” Tôn Diệu Anh tựa lưng thoải mái, cặp vú tròn mẩy lắc lư đầy dụ hoặc. “ Ừm, sư phụ tuy nhận lời ra tay trợ giúp nhưng cũng chỉ là để phòng ngừa tiên nhân bên địch mà thôi, chủ lực trận chiến vẫn là ở cấp Địa Tiên chúng ta, tứ đệ và lục muội đã theo lời ta đi ngăn cản Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê ở nước Tần rồi, tam đệ ngươi cầm lấy binh phù đi cảnh cáo các thế lực có qua lại thân thiết với Tuyết Liên Cung bảo bọn chúng biết khôn thì nên an phận một chút. Nhị sư đệ, sư phụ từng cho ngươi thủ đoạn công kích của kiếm đạo vô thượng, lần này hãy dùng nó để phá hộ sơn đại trận. Ngũ sư muội ngươi không phải muốn đọ cao thấp với Đãng Hồng Trần hay sao? Ta sẽ để muội trực tiếp giao chiến với cô ta.” Trịnh Viễn Đông một hơi nói ra hết tính toán của mình, ba người kia nghe qua đều gật đầu chấp thuận, họ biết tài trí của vị sư huynh này, những gì hắn sắp xếp xưa nay chưa từng sai lầm. “ Còn huynh tính làm gì? Sao không hợp lực nhau giải quyết ả họ Đãng đó cho nhanh gọn?” Thạch Phá Thiên giọng ồm ồm thắc mắc. “ Tuyết Liên Cung ngoại trừ Đãng Hồng Trần thì cũng không còn Địa Tiên tối đỉnh nào khác, nhị đệ ngươi cùng ngũ muội là dư sức thu thập nàng ta rồi, những kẻ tu vi kém hơn như Tiêu Hi Nguyệt, Khương Nguyệt Nga thì cứ để các hộ pháp cùng đệ tử của ta giải quyết. Ta còn có việc khác quan trọng hơn cần bận tâm, không thể cùng tham chiến với các ngươi được.” “ Còn có chuyện gì có thể hệ trọng hơn việc công đánh Tuyết Liên Cung? Đại sư ca ngươi sắp xếp chúng ta làm việc còn bản thân lại phủi tay làm chưởng quầy hay sao? Ngươi nghĩ cũng thật hay đó.” Vân Tùng Tử hơi bất mãn liếc xéo. “ Hừ, chỉ có mỗi một Tuyết Liên Cung thì cần gì hưng sư động chúng? Ta còn có chuyện khác, hai ngày trước sư phụ có gửi mật tín cho ta, lần này nàng đến còn có dẫn theo hai khách nhân bằng hữu, ta cần phải chuẩn bị tiếp đón họ.” Trịnh Viễn Đông hơi hắng giọng nghiêm túc đáp. “ Bằng hữu của sư phụ... không lẽ...?” Tôn Diệu Anh khẽ gãi cằm như đã đoán ra điều gì. “ Không sai, chính là những kẻ đến từ ẩn thế gia tộc kia.” “ Hít... bọn họ... không lẽ bọn họ cũng muốn lộ diện ra ngoài ánh sáng rồi?” Vân Tùng Tử mặt khô gầy nhăn nhó hỏi. “ Ừm, đã qua hơn năm trăm năm, họ cũng giống như chúng ta xưa nay luôn điệu thấp ẩn nhẫn, lần này thấy Vô Lượng Kiếm Các thuận lợi xuất ngoại như vậy tất nhiên mấy kẻ đó cũng sẽ muốn xuất ngoại như chúng ta rồi, ai mà muốn cả đời hùng mạnh nhưng cứ phải sống hèn cơ chứ. Sư phụ đã cùng mấy gia tộc kia đạt được hiệp nghị, chỉ cần chúng ta tiếp tục giúp Sở Vương mở rộng lãnh thổ, đưa quốc giáo trải rộng khắp thiên hạ thì họ cũng sẽ ở sau hỗ trợ hết mình, bất cứ kẻ nào ở Trung thổ dám ngán đường đều sẽ bị liên thủ quét sạch, thiên hạ về sau sẽ là của Vô Lượng Kiếm Các cùng các gia tộc đồng minh chia nhau cai quản.” Ba người bên dưới vẻ mặt nhìn lấy Trịnh Viễn Đông đầy kinh khủng, bọn họ cũng là lần đầu biết về đại kế gồm thâu thiên hạ này của sư phụ cùng các gia tộc ẩn thế. Vốn tưởng chỉ là mở rộng quốc giáo thu thập công đức chi lực để giúp nàng thành đạo, không ngờ phía sau còn chứa đậy một tràng mưu tính sâu xa như thế. “ Lần này xuất quân đánh Tuyết Liên Cung cũng là để mấy vị kia thấy rõ thực thực của chúng ta, mọi người cẩn trọng hành sự đừng khiến sư phụ thất vọng.” Trịnh Viễn Đông kĩ lưỡng dặn dò, ba người bên dưới sau khi thoát khỏi chấn kinh cũng nghiêm trọng gật đầu rời đi chuẩn bị phần mình. Trong đại điện chỉ còn một mình hắn ngồi trên bảo toạ chống tay trầm ngâm. “ Ôi, hi vọng sau khi ta có được Ngộ Đạo Thạch tiến vào tiên giai nàng sẽ chấp nhận tình cảm của ta, Như Ngọc....”