Chương 559: Vô Lượng Kiếm Tiên

Chương 559: Vô Lượng Kiếm Tiên Bên ngoài cách Thành Đô Sở quốc vài dặm có một dãy sơn phong hùng vĩ, nơi đây chính là đại bản doanh của Vô Lượng Kiếm Các. Chỉ trong vòng vỏn vẹn năm năm ngắn ngủi nhờ được Sở Vương hỗ trợ, môn phái này đã biến ngọn núi hoang vu thành chốn phong thủy bảo địa cực thịnh để tu hành, bên trong lòng núi còn có một toà tụ linh trận giúp thu hút linh khí tứ phương. Từng dãy lầu các san sát, những toà đạo quan hoành tráng, phía dưới chân núi là hàng đoàn dân chúng tín đồ đến đây tế bái, người đi chật hết cả bậc thang dẫn lên núi. Trước quảng trường rộng rãi lót đá hoa văn đặt một bức tượng cao trăm thước đứng thẳng bệ vệ oai nghiêm, tượng đá điêu khắc một nữ tử với phong thái kiêu sa tràn đầy thần vận. Khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt sáng ngời linh lung, mái tóc dài mềm mại buông lơi gợn sóng như gió thổi tạo cảm giác nhẹ nhàng thoát tục. Biểu cảm thần thái của nàng tỏa ra sự bình thản, nhưng đôi mắt lại đầy quyết đoán tinh tường. Thân tượng mặc một bộ váy dài với hoa văn tinh xảo gợi nên cảm giác cổ tích, lụa tiên quấn quanh thân khiến nàng như một vị thần nữ đến từ thiên giới, trên tay còn có một thanh trường kiếm mỏng dài toát ra hàn mang nhàn nhạt. Tuy chỉ là một bức tượng nhưng lại được điêu khắc hết sức tỉ mỉ gột tả rõ cho người xem sức mạnh và phong thái của một vị nữ kiếm tiên vừa thanh lệ tuyệt trần lại quyền lực thiêng liêng. Đây cũng chính là tổ sư đã sáng lập nên Vô Lượng Kiếm Các, sư phụ của các chủ Trịnh Viễn Đông cùng Uyên Ương Song Sát, biệt hiệu Vô Lượng Kiếm Tiên. Trịnh Viễn Đông một thân trường phục chắp tay sau lưng đứng yên ngẩng đầu ngước nhìn lên dung nhan diễm lệ của tượng đá, ánh mắt hắn thoáng qua nét si mê thất thần sau đó khẽ thở dài lắc đầu. “ Ài, có tự tay mình điêu khắc cũng khó thể diễn tả hết được nét đẹp tinh xảo của nàng ấy, lần sau gặp phải ngắm thật kĩ hơn mới được.” Nói rồi hắn xoay người bước thẳng vào đại điện để lại một đám nữ tử mê trai đang đứng si ngốc chết mê chết mệt, mấy nàng này đều là bách tính Sở quốc đến đây tế bái Kiếm tiên bị vẻ đẹp trai lãng tử của Trịnh Viễn Đông hút hồn, có nàng còn khóc huhu cúi đầu cầu xin tình duyên, không phải hắn thề không lấy ai khác, tràng cảnh náo loạn cả một hồi lâu. Mà tên nam nhân mặt ngọc để lại luyến lưu cho đám nữ tử kia lại chẳng mảy may quan tâm, chuyện được chúng nữ mê đắm vờn quanh vốn là thường tình ngày nào cũng gặp, với dung mạo điển trai cùng khí chất xuất chúng của hắn không thu hút nữ nhân mới là lạ. Trịnh Viễn Đông an toạ trên chủ vị, đôi mắt khép hờ lộ vẻ an nhàn, bên dưới còn có ba người hai nam một nữ đang ngồi, bọn họ khẽ liếc nhìn hắn, mỗi người một biểu cảm khác nhau. “ Ầy, đại sư huynh à, ta biết ngươi là mĩ nam tử hiếm có được các cô nương vô cùng săn đón, sau này có thể ít xuất hiện ở chỗ đông người hay không? Mấy cái cô gái mê trai kia suýt nữa đòi đạp tung cả cửa chính để gặp ngươi rồi, còn ra thể thống gì nữa chứ?” Người lên tiếng là một trung niên nhân tướng mạo gầy guộc, gò má hõm sâu, hai hốc mắt thâm đen râu ria lởm chởm, hắn mặc một bộ đạo bào thêu bát quái màu tím đen rộng thùng thình, đầu đội mũ pháp sư, nhìn bộ dáng trông thực giống mấy gã thần côn chuyên bày sạp bói toán ngoài đường. Trông bề ngoài không ưa nhìn là thế nhưng thân phận của hắn lại không đơn giản, đây chính là đệ tử thứ ba của Vô Lượng Kiếm Tiên, tên gọi Vân Tùng Tử, cũng là trưởng lão quản lý các tông miếu thờ phụng. “ Tam sư huynh nói sai rồi, đại sư huynh vì sao phải trốn mấy cái tiện nữ dân gian tầm thường không xứng để vào mắt đó chứ? Huynh ấy chính là bộ mặt đại diện cho Vô Lượng Kiếm Các chúng ta. Vừa tuấn tú lại có tư chất xuất chúng, con đường thành tiên sớm rộng mở, một nam nhân hoàn hảo như vậy tất nhiên sẽ là mục tiêu theo đuổi của hàng vạn nữ tử. Mấy cô gái tín đồ lũ lượt đến đây thành tâm khấn nguyện một phần cũng là vì mê đắm vẻ tuấn lãng của đại sư huynh, tam sư huynh ngươi cái xú nam nhân tướng mạo như bộ xương khô xấu xí thì đừng có ganh tị với huynh ấy.” Một cô gái với vóc dáng hết sức dụ nhân ngồi chéo chân trên ghế khinh khỉnh nói, ánh mắt nàng ta chớp chớp không dời khỏi khuôn mặt của Trịnh Viễn Đông, rõ ràng cũng là một nữ tử tham luyến trai đẹp. Nàng có dáng người phổng phao, đầy đặn và quyến rũ, không phải loại nữ tử cao gầy thanh mảnh thường thấy. Gương mặt nàng tròn trịa với đôi má bánh bao ửng hồng mang theo nụ cười tươi tắn. Đôi mắt to tròn, long lanh, toát lên sự dịu dàng nhưng cũng không kém phần tinh nghịch. Tóc nàng được búi gọn ra phía sau cài thêm trâm ngọc cùng vài món trang sức điểm xuyến. Điều khiến người ta chú ý ở nàng chắc là thân hình nảy nở với khí tức mãnh liệt kia, áo bó sát cùng váy lụa ngắn ngang đầu gối dường như khó thể che đậy được những đường nét tinh xảo trên cơ thể nàng. Cặp ngực bạo mãn như hai quả dưa hấu lớn phập phồng theo nhịp thở, tuy quá khổ nhưng lại không chút nào xệ xuống, vòng eo tuy có hơi ngấn mỡ nhưng không vì thế mà khiến nàng xấu đi ngược lại càng tôn dáng thành thục chín mọng. Hai mảnh mông mập khi ngồi ép chặt vào ghế khiến chúng càng như lớn thêm, bất kì gã đàn ông nào nhìn qua cũng chỉ ước ao một lần được đét lên đó mấy cái. Cặp đùi đầy đặn tuy hơi lớn nhưng nếu kết hợp với cặp mông thịt kia thì quả thực là vòng ba tuyệt phối, mịn màng tràn đầy quyến rũ không hề thô kệch chút nào. Cơ thể này là một cái bẫy khiến bất cứ nam nhân nào cũng khao khát phạm tội. Đây chính là đệ tử thứ năm của Vô Lượng Kiếm Tiên, tên đầy đủ Tôn Diệu Anh, nàng ta cũng là người si mê theo đuổi Trịnh Viễn Đông suốt mấy trăm năm nhưng chưa được hắn đáp lại tình cảm. “ Hừ, muội nói ai ganh tị với hắn chứ? Có biết cô nương nước Sở vốn hung danh bạo dạn hay không? Bọn họ vì mê đại sư huynh cái gì cũng dám làm, hôm trước còn có nàng cả gan ban đêm lẻn vào trong hậu viện tìm huynh ấy nhưng lại đi nhầm vào phòng ta, lại còn tự cởi sạch nhào tới đè ta xuống, suýt thì lấy đi tấm thân đồng tử của bần đạo giữ gìn mấy trăm năm.” Tôn Diệu Anh nghe Vân Tùng Tử mặt nhăn như khỉ thuật lại thì phá lên cười sằng sặc một hồi. “ Ô haha, cười chết ta, huynh đường đường là Địa Tiên tối đỉnh đó, một cái nữ nhân phàm tục đi vào đến tận phòng còn không phát hiện, có phải cố ý để cô ta tới gần để chiếm tiện nghi hay không?” “ Chiếm cái đầu muội, ta cả đời noi theo sư phụ giữ thân trong sạch không giống các ngươi suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương tình ái. Lần đó trùng hợp lúc ta đang phong bế lục thức nhập định tiềm tu nên mới bất cẩn để người ta vào, hừ hừ, may mà cô nàng đó khi thấy rõ mặt ta liền hoảng hốt không kịp mặt đồ cứ thế chạy mất.” Vân Tùng Tử hậm hực bất giác nhớ lại cảnh tượng thân thể trần truồng với mảng rừng đen giữa hai chân của cô gái bạo dạn kia, toàn thân hắn run lên nổi một tầng da gà vội niệm mấy câu đạo kinh tẩy rửa tâm trí. “ Ôi tiếc thật đó, tam sư ca có phúc mà chẳng biết hưởng gì cả. Cơ mà cũng phải, con gái người ta mê mẩn đại sư huynh tuấn lãng như trích tiên lại gặp phải cái bản mặt vừa xấu còn ốm như ma đói của huynh không sợ mới là lạ.” Tôn Diệu Anh trề môi lắc đầu ra vẻ thấu hiểu khiến Vân Tùng Tử ngứa răng muốn đốp chát lại ngay. “ Các ngươi bớt nói lời thừa đi! Sư huynh gọi chúng ta tới không phải chỉ để nói chuyện phiếm đó chứ?” Nam tử cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng, hai người kia nghe hắn nói thì vội vàng ngồi ngay ngắn im bặt không dám bông đùa nữa. Người này tướng mạo vô cùng cục mịch vạm vỡ, thân cao hơn hai mét, tóc màu đỏ hung dựng đứng, lông mày rậm xếch lên, khuôn mặt mang nét bặm trợn, râu ria xồm xoàm, mũi lớn như lân, mồm rộng cằm chẻ. Thân hắn mặc một bộ chiến giáp màu đồng thau điêu khắc hung thú dữ tợn, nhìn hắn không có chút gì bộ dáng nhẹ nhàng thanh lịch của người dùng kiếm, trông cứ như một tôn hộ pháp hung bạo hiếu chiến. Kẻ này là đệ tử thứ hai của Vô Lượng Kiếm Tiên, biệt hiệu là Xích Phát Cự Linh, tên đầy đủ Thạch Phá Thiên. Trịnh Viễn Đông lúc này mới mở mắt ngồi thẳng lưng lên, hắn đã quá quen với mấy sư đệ muội hễ gặp nhau liền nháo sự này rồi. “ Tính toán thời gian thì tứ đệ và lục sư muội chắc hẳn đã tới Tần quốc rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị hành động đi thôi.”