Chương 558: Trở về Sở quốc

Chương 558: Trở về Sở quốc “ Ây, chuẩn bị tới Sở quốc thôi, chúng ta trì hoãn ở đây hơi lâu rồi, đến đó còn phải tốn chút thời gian chuẩn bị nữa.” Chu Cương Liệt vuốt râu ngó qua chỗ Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân, hai kẻ này đã bị đưa lên ngũ sắc tường vân đang nắm chặt tay nhau đứng nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác. “ Chủ nhân, có nên trói bọn họ lại không?” Vương Nhã Khuê nhanh nhảu xáp tới chớp chớp mắt phượng vui vẻ, chủ nhân không tha cho hai kẻ kia làm nàng hứng chí không thôi, đợi tới nước Sở rồi nhất định phải hảo hảo cho cặp đôi kia biết đắc tội với nàng sẽ nhận lấy kết cục như thế nào. “ Không cần, bọn họ đã bị phong ấn tu vi không thể giãy dụa thêm nữa đâu.” Chu Cương Liệt lắc đầu búng nhẹ tay, ngũ sắc tường vân từ từ bay lên không trung. Trong lúc mọi người không chú ý, từ lòng bàn tay hắn một khối chân khí vô hình vô ảnh đã âm thầm thâm nhập vào não hải của Chung Ly Lạp Chân, nàng ta hơi khựng người lại, cảm tưởng dường như có cái gì đó đã thay đổi nhưng lại không rõ ràng lắm, nàng ta lắc nhẹ đầu tự cho là mình quá nhạy cảm nên không suy nghĩ nhiều. “ Ừm, từ chỗ này tới Sở quốc lộ trình hơn mười vạn dặm, chúng thiếp muốn bay hết tốc lực tới đó cũng phải mất vài ngày, sợ có khi chúng ta chưa đến nơi thì hai phe đã phát sinh giao tranh rồi, chủ nhân có cách nào nhanh hơn được không?” Tần Mộ Uyển ghé vào một bên, hai vú rung rinh ép lấy tay hắn hỏi. “ Mười vạn dặm nào? Chẳng phải đã tới đất Sở rồi đây sao?” Chu Cương Liệt hài hước chỉ xuống phía dưới, cả đám nữ nhân cùng đôi đạo lữ Uyên Ương kia đều ngơ ngác nhìn theo, kế tiếp vẻ mặt ai nấy đều chấn kinh đến ngỡ ngàng. Dưới chân họ là một toà đại thành rộng lớn, từng mái nhà cổ san sát, dòng người đông đúc ngược xuôi, âm thanh phố phường nhộn nhịp rộn rã, tiếng vó ngựa, tiếng trống chiêng, tiếng câu lan hát khúc hoà nhịp với nhau khiến cho mọi người phút chốc bừng tỉnh. Nhìn cách ăn mặc, ngữ điệu cũng như tập quán dân chúng thì rõ ràng đây là người Sở chính gốc, ở bên ngoài cổng thành còn có để bảng hiệu hoành tráng ghi ba chữ Khánh Bình Phủ. Khánh Bình Phủ không phải là một trong hai toà thành nằm cạnh Phiêu Tuyết Lĩnh hay sao? Chúng nữ cùng đôi đạo lữ tù binh kia hết ngó xuống dưới rồi lại nhìn qua vị nam tử như thần minh đang đứng ngạo nghễ kia, trong nội tâm ai nấy đều chỉ thốt lên một câu. “ Ảo thật đấy!?!” Rõ ràng phút trước còn ở trong dãy sơn mạch trùng điệp hoang vu cách Ung Thành của Tần quốc chỉ vài trăm dặm, vừa đứng lên mây ngũ sắc chưa đầy ba hơi thở đã tới tận phía Bắc Sở quốc cách hơn chục vạn dặm. Đây rõ ràng là bản lĩnh của tiên nhân chí cao, sáng du biển Bắc, chiều uống trà ở biển Nam, khoảng cách xa xôi vời vợi đối với họ chỉ như một cái nháy mắt. Ở đây chỉ có Lạc Thủy là biết rõ bản lãnh của phu quân nên không ngạc nhiên mấy, cả Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê cũng đều tròn xoe mắt. Chu Cương Liệt hếch mũi hưởng thụ sự trầm trồ hâm mộ của các nàng. Vừa rồi hắn đã dùng hai phép trong Thiên Cang Tam Thập Lục Biến là Tung Địa Kim Quang và Hiệp Sơn Siêu Hải. Đây là hai môn thân pháp có thể tác động tới không gian giúp hắn đi đến bất cứ nơi đâu, vượt qua vạn dặm chỉ trong một bước chân, bởi vì bọn họ bay cao lại thêm ngũ sắc tường vân che khuất nên không ai hay biết lúc nãy cả đám người đã lấy tốc độ kinh khủng vượt qua bao nhiêu núi non thành quách. Nếu là bình thường Chu Cương Liệt sẽ lười dùng đến pháp thuật này, hắn vốn tính nhàn hạ tận hưởng, hằng ngày chỉ thích cưỡi mây bay tà tà ngắm nhìn cảnh vật, xem chuyện nhân gian, lần này là vì hoàn cảnh gấp gáp nên mới lấy tốc độ nhanh nhất đến đây. “ Chủ nhân thật là giỏi quá, đây là Sở quốc sao?” Lam Hinh hớn hở nhìn trước ngó sau, nàng cùng Vũ Uyên tuy đã ra ngoài lịch luyện nhưng chưa bao giờ đi xa thế này. “ Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp vậy? Tới Tuyết Liên Cung sao?” Khinh Y ngước lên hỏi. “ Tạm thời chưa vội về đó, chúng ta ở thành này tìm chỗ nghỉ trước, đợi ta nắm rõ tình hình làm ra sắp xếp trước đã, khi nào Vô Lượng Kiếm Các phát động chiến tranh thì đến cũng chưa muộn.” Lạc Thủy vô thức liếc xéo hắn, sống bên nhau hơn trăm năm nàng rất hiểu tính cách của tên phu quân xấu xa này, chắc là đang muốn đợi tình hình trở nên căng thẳng, kẻ địch lộ diện hết sau đó hắn mới xuất hiện trấn tràng đoạt hết hào quang về mình. Chu Cương Liệt từng kể cho nàng cùng Tiểu Thiện nghe rất nhiều câu chuyện tiểu thuyết huyền huyễn mà hắn biết, trong đó thường xuyên có thể loại tình tiết bạn bè, nữ nhân và thế lực của nhân vật chính gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, bị chúng dồn ép đến bước đường cùng chuẩn bị mất mạng đến nơi thì nhân vật chính mới lững thững xuất hiện như một đấng cứu thế đảo ngược cục diện. Sớm không đến, muộn không đến, chỉ ra mặt đúng lúc nguy cấp nhất sẽ tạo nên hiệu ứng hoành tráng hơn, độ ngầu tăng thêm gấp mấy phần, tầm quan trọng của bản thân nâng cao thêm, các nhân vật phụ được cứu giúp kịp thời cũng sẽ biết ơn nhiều hơn, kẻ địch thì cay đỏ dái. Chu Cương Liệt hiểu cô vợ nữ thần của mình đang nghĩ gì, hắn trừng mắt tiến đến vỗ một phát vào mông đít của nàng, tiếng da thịt vang chát chúa kèm theo hiệu ứng mông mập gợn sóng lăn tăn làm Mã Vinh Thành đang đứng ở sau cũng mở to mắt ước ao. “ Bớt suy diễn lung tung lại, ta mà thèm bắt chước bọn nhân vật chính bại não chuyên đến trễ đó hở? Chỉ là tạm thời chưa lộ diện sắp xếp trước mọi chuẩn bị, ta sẽ biến chiến trường sắp tới thành một sân khấu hoành tráng, nàng cũng có một vai trong đó đấy.” Chu Cương Liệt âm thầm truyền âm, Lạc Thủy xụ mặt đỏ ửng ra điều biết lỗi gật nhẹ đầu. Hắn sau đó liền ẩn giấu hành tung chọn một gia viên bỏ trống trong thành làm nơi trú chân, nhìn đôi nam nữ đang cẩn trọng dìu nhau đi phía sau, Chu Cương Liệt khoé miệng khẽ cong lên, tiếp theo cũng nên huấn luyện tốt nữ tử Chung Ly này rồi... Thành Đô Sở quốc, trong vương cung nguy nga tráng lệ, một bóng người đơn bạc ngồi trên ghế rồng, thân hắn khoác mãng bào thêu tứ trảo, mũ miện với những dây ngọc rũ xuống che khuất nửa dung mạo nhưng vẫn không giấu được từng nếp nhăn già nua của năm tháng, râu tóc hắn đã bạc quá nửa. Ánh mắt tang thương cổ lão nhưng lại tràn đấy uy quyền của kẻ lâu ngày ngồi trên ngôi cao. Tướng mạo nghiêm nghị hiên ngang không có chút dấu hiệu suy yếu bởi tuổi tác. Người này không ai khác chính là quân chủ đứng đầu nước Sở hiện tại, hiệu Sở Bình Vương, tên đầy đủ Khương Dẫn. Hắn bưng lấy tách trà từ hầu cận đưa lên nhấp một ngụm, đôi mắt vẫn đục nhìn thẳng người duy nhất đang an toạ ở đối diện mình. Có thể ngồi ngang hàng với quân chủ một nước lớn chứng tỏ địa vị của hắn cũng không kém cạnh. Người này vẻ ngoài chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, mái tóc đen óng xoã dài phía sau được cột hờ bằng một dải lụa mảnh. Khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhẵn nhụi không râu, làn da còn trắng hơn nữ tử, đường nét sắc xảo, đôi lông mày kiếm đậm, cặp mắt sáng ngời có thần ẩn chứa trí tuệ cùng một tia giảo hoạt, sóng mũi cao thẳng, cặp môi mỏng luôn treo nụ cười nhạt. Vóc dáng hắn cao gầy nhưng không ẻo lả, ngược lại tư thế ngồi mang phong thái ung dung không chút câu nệ dù trước mặt đang là Sở Vương uy quyền đang nhìn chằm chằm, thân mặc một bộ trường bào rộng màu trắng xanh, bên ngoài khoác thêm áo lông tô đậm thêm khí chất vương giả. Đây là điển hình cho hình tượng một mĩ nam mặt ngọc anh tuấn tiêu sái, chỉ một ánh nhìn liền có thể khiến hàng vạn trái tim thiếu nữ thổn thức cam nguyện trao thân. Kẻ này không ai khác chính là Trịnh Viễn Đông các chủ của Vô Lượng Kiếm Các đồng thời kiêm chức vị quốc sư Sở quốc. “ E hèm, quốc sư, chuyện ở Tuyết Liên Cung ngài đã giải quyết ra sao rồi?” Khương Dẫn đặt tách trà xuống khẽ đằng hằng giọng hỏi. “ Ôi, Đãng Hồng Trần đó trước sau vẫn chưa có hồi đáp hôn thư của chúng ta, có vẻ như nàng ta cũng không có ý định đồng ý, sứ giả đem lễ vật tới đều bị ngăn ở bên ngoài.” Trịnh Viễn Đông khẽ lắc đầu, giọng điệu lại vô cùng bình thản. “ Vậy ngài còn đợi gì nữa? Bọn chúng đã không chấp nhận liên hôn vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực thôi.” Khương Dẫn hai tay bám ghế rồng ngồi thẳng lưng nghiêm giọng. “ Đại vương chớ nóng lòng, chúng ta muốn đánh thì cũng phải cẩn trọng tìm hiểu kĩ nội tình trước, trên hết là cần có lý do chính đáng để xuất quân, Tuyết Liên Cung trấn giữ phương Bắc nhiều năm, danh tiếng cùng địa vị của họ trong lòng bá tánh thậm chí còn cao hơn cả ngài. Dân chúng các thành phụ cận đều tin tưởng nghe theo, quan quân cũng toàn người của họ cài cắm vào. Nếu vô cớ tiến đánh e sẽ làm mấy mươi vạn dân bất mãn mà phản loạn.” “ Hừ, đó rõ ràng là đất đai lãnh thổ của Đại Sở Khương gia ta! Chỉ có ta là lớn nhất, dân chúng quan quân đều phải nghe theo chiếu lệnh của ta mới phải, con đàn bà đó lại dám biến nơi đó thành lãnh địa riêng ngăn cản quân Sở bắc phạt, há lại có lý đó? Quốc sư, ta không cần biết ông làm thế nào, nhất định phải dẹp sạch Tuyết Liên Cung, kẻ nào phản kháng cứ thẳng tay tru diệt, binh mã nước Sở tùy ý các ngài điều động.” Khương Dẫn râu tóc dựng đứng, sắc mặt đen lại lớn tiếng quát, Tuyết Liên Cung đã là cái gai trong mắt từ lâu của cả ba đời Sở Vương, mặc dù bọn họ luôn nói chỉ tu hành trên núi không nhúng tay vào trang đoạt hoàng quyền nhưng các thành xung quanh lại nhận được sự bảo hộ mà quay ra đòi tự trị không theo điều lệnh của Sở Vương, đây chính là khiêu khích đến hoàng quyền vô thượng của vị chư hầu bậc nhất thiên hạ này. Lúc trước vì không đủ lực lượng nên các đời Sở Vương đều chỉ có thể nhịn, nhưng hiện nay đã có Vô Lượng Kiếm Các tông phái cao thủ nhiều như mây làm quốc giáo, vậy thì nhất định phải giải quyết mối hoạ phương Bắc này, chấm dứt nỗi đau ba đời Khương gia. Trịnh Viễn Đông nét mặt tuấn lãng khẽ liếc qua Khương Dẫn đang mất bình tĩnh, trong đầu âm thầm tính toán, giờ này Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân hai cái sư đệ sư muội kia chắc cũng đã đến nước Tần rồi, cũng nên đến phiên hắn thực hiện kế hoạch thôi.
“ Được, làm thần tử hưởng bổng lộc thì cũng nên san sẻ nỗi lo với quân vương, bổn đạo lập tức tập hợp đệ tử hai ngày sau đến Tuyết Liên Cung, nếu bọn họ không thức thời sẽ lập tức xử lý sạch sẽ.” “ Ừm, quốc sư đừng làm bổn vương thất vọng, ta vẫn sẽ giữ nguyên lời hứa, lãnh thổ Đại Sở ta lớn đến đâu thì quốc giáo cùng tín ngưỡng của Vô Lượng Kiếm Các sẽ trải dài đến đó.” Khương Dẫn lúc này mới bớt đi giận dữ tựa lưng vào ghế. “ Vậy bổn đạo xin đa tạ đại vương trước, ta sẽ đi sắp xếp nhân thủ ngay.” Trịnh Viễn Đông đứng lên gật đầu chào rồi vụt biến mất, đại điện chỉ còn mỗi Khương Dẫn cùng thái giám rót trà kế bên. “ Hừ, không kẻ nào có thể khiêu khích đến hoàng quyền đại Sở của Khương gia ta, kể cả là người tu tiên!”