Chương 556: Thủy chung trọn kiếp
Chương 556: Thủy chung trọn kiếp
“ Tiền bối, chuyện cản đường nhị vị tiên tử đây đều là do một mình tại hạ chủ trương nhận lãnh nhiệm vụ từ Vô Lượng Kiếm Các, không hề liên quan tới nàng ấy, bây giờ đã làm ra cớ sự như vậy tại hạ cũng không cầu mong sự tha thứ, ta chấp nhận mọi xử trí của các người, có chết cũng cam nguyện, chỉ cần để nàng ấy rời đi.”
“ Không, Mã ca, chúng ta xưa nay làm gì cũng đều có đôi có cặp, nhiệm vụ là cùng nhau lãnh tại sao có thể đổ hết cho một mình huynh được, thiếu huynh muội cũng không muốn sống tiếp nữa đâu.” Chung Ly Lạp Chân ôm chặt lấy tình lang từ phía sau, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt. “ Không, là do ta vô năng nhu nhược, đáng lý ta nên nghe theo lời khuyên của muội, hôm nay đã xảy ra cớ sự như vậy liên lụy muội phải cùng ta chịu khổ rồi, ta không xứng làm bậc quân tử trượng phu.”
“ Mã ca huynh không thể nói thế được, chúng ta đã thề sẽ ở bên nhau mãi mãi, dù hoạn nạn trắc trở gì cũng cùng nhau đối mặt, làm sao muội có thể tham sống mà để huynh chịu tội như vậy. Tiền bối, nếu ngài muốn giết huynh ấy xin hãy giết luôn cả ta đi, chúng ta dù có đến chết nhất định sẽ không bao giờ chia cắt.” Chung Ly Lạp Chân dập đầu liên tục về phía Chu Cương Liệt khẩn thiết van nài. “ Muội... ôi thôi được rồi, chúng ta kiếp này không trọn vẹn, ta nguyện kiếp sau sẽ báo đáp tình cảm của nàng.” Mã Vinh Thành khoé mắt cũng rưng rưng, dù biết nam nhi không thể rơi lệ nhưng ở vào tình cảnh hiện tại thật khó kìm nén xúc động. “ Mã ca, một đời này huynh không phụ muội, canh Mạnh Bà muội sẽ không uống, Nại Hà kiều muội sẽ chờ huynh.” Chung Ly Lạp Chân lau đi hai hàng nước mắt cố nặn nụ cười hạnh phúc. Mã Vinh Thành tính cách vốn thi nhân lãng tử liền tức cảnh sinh tình làm một bài thơ. “ Thiên ly đoạn tuyệt khúc tình thâm,
Quân Tử trường trung bất chuyển tâm. Thục Nữ nguyền thề tùy ngọc ảnh,
Chung tình vĩnh cửu dẫu thiên âm. Ly biệt bất vi phai nhạt ý,
Sinh tử nan kham chuyển hóa tâm. Nhất mộng tương tri thề vạn kiếp,
Bách niên cửu giữ ước nguyên tầm.”
( Dịch thơ)
‘Trời cao phân cách mảnh tình sâu,
Quân Tử lòng son chẳng đổi màu. Thục Nữ nguyện thề theo bóng ngọc,
Lòng chung vẫn vẹn dẫu xa lâu. Biệt ly chẳng thể làm tim nhạt,
Sinh tử chẳng làm dạ phai đâu. Một thuở yêu nhau thề trọn kiếp,
Trăm năm vẫn giữ mối duyên đầu.’
Hai người nắm tay nhìn nhau đắm đuối mặc cho quần chúng xung quanh đang ăn dưa xem phim tình cảm lâm ly bi đát. “ Ôi trời nghe thật là cảm động, hai người các ngươi đang diễn khúc tình ly đoạn trường cho chúng ta xem đó hả? Thật sự buồn nôn a.” Vương Nhã Khuê ở phía sau che miệng cà khịa, nàng chính là không ưa thứ tình cảm sến súa như thế này, mấy cô gái khác thì chỉ đứng lặng yên nhìn, Lam Hinh và Khinh Y thậm chí cảm động tới mếu máo sắp khóc rồi. “ Tiền bối, ngài muốn dùng chúng ta làm con tin để gây áp lực với phía Vô Lượng Kiếm Các sao? Tại hạ e rằng sẽ để ngài thất vọng rồi, vị các chủ sư huynh kia của chúng ta là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, hắn sẽ không bỏ đi lợi ích chỉ vì tình thâm đồng môn đâu. Vả lại hai người chúng ta vốn đã muốn rời khỏi tông môn từ lâu, lần này cũng xem như nhiệm vụ cuối cùng chấm dứt mọi ơn nghĩa, không ngờ lại phát sinh cớ sự như vầy ta cũng không còn gì để nói. Tại hạ chỉ có một việc muốn cầu xin, nếu không thể tha thì hãy cho chúng ta chết thống khoái cùng nhau.”
“ Ân, Mã ca, chúng ta sống đồng tình đồng sàn, chết đồng quan đồng quách, muội sẽ theo huynh dù có đi tới thế giới bên kia.”
Mã Vinh Thành khẽ cúi đầu chờ đợi, Chung Ly Lạp Chân ánh mắt lúc này không còn sợ hãi hoảng hốt nữa, nàng cũng đã chấp nhận kết cục của mình rồi. Chu Cương Liệt nét mặt cười như mếu, hắn có cảm tưởng hình như hiện tại mình đã biến thành nhân vật phản diện xấu xa đang có ý định chia cắt đôi uyên ương tình nồng này. Đã có ai làm gì đâu? Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu? Hắn còn đang thực sự xúc động với sự chung thủy đến chết không rời của họ nữa đó. Nhưng mà đã lỡ nhận vai phản phái rồi vậy thì cũng nên làm tròn bổn phận thôi, hai kẻ này dù có tội nghiệp nhưng vẫn là kẻ địch, mà hắn thì chưa từng nhân từ với địch nhân bao giờ. Chu Cương Liệt đảo con ngươi một vòng đầy giảo hoạt, trong đầu đã nghĩ ra một vài trò vui, hắn sẽ gửi một món quà cực kì ấn tượng đặc biệt đến trận chiến của Tuyết Liên Cung và Vô Lượng Kiếm Các. “ Coi kìa coi kìa, ta đã nói là sẽ không giết các ngươi rồi, cần gì phải bi lụy đến vậy chứ.”
Nói rồi hắn phất nhẹ tay hoá giải bong bóng nước đang giam cầm đôi tình lữ, Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân cảm nhận rõ đan điền thức hải đã được bỏ phong bế, họ có thể vận động chân khí tùy ý rồi. Trong mắt cả hai ánh lên niềm vui cùng hi vọng, người này vậy mà thực sự có ý tha cho họ. “ Tạ ơn tiền bối đã rộng lượng thứ tha, chúng tôi hứa sẽ lập tức rời đi thật xa không tham gia vào chuyện tranh đoạt giữa các bên nữa.”
Mã Vinh Thành chắp tay cúi người thật thấp, trải qua hiểm cảnh sinh tử mới biết quý mạng sống, hắn xem như đã vì Vô Lượng Kiếm Các mà làm việc tận tâm rồi, tiếc là đối thủ nằm ngoài khả năng nên cũng đành bó tay, từ nay hắn phải sống cho bản thân, cùng đạo lữ trải qua cuộc đời tiêu dao không vướng bận. “ Đa tạ tiền bối đã thương tình không giết.” Chung Ly Lạp Chân cũng nhẹ nhàng tiến lên cung kính hành lễ, hảo cảm của nàng với nam nhân này lại tăng thêm một bậc. “ Chủ nhân, sao lại...?” Vương Nhã Khuê tròn xoe mắt nhìn Chu Cương Liệt, không hiểu sao hắn lại đột nhiên tốt tính như vậy, trận đầu để nàng chứng minh thực lực trước mặt chủ nhân lại bị đôi nam nữ kia ngăn trở khiến bé trà xanh ức chế không thôi. Tính cách ma nữ của nàng vốn không tốt, kẻ đã khiến nàng ghi thù thường sẽ không có kết quả tốt. Nàng đã thề sẽ hành hạ họ một trận ra trò, đem cái xú nữ nhân kia ban cho lũ ăn mày xấu xí hôi hám làm tình nô, lại bắt tên quân tử cùn phải tận mắt chứng kiến người mình yêu bị lũ đàn ông chà đạp cưỡng hiếp, khiến đôi uyên ương đó mãi mãi sống trong đau khổ như vậy nàng mới hả dạ. Vậy mà chủ nhân lại định thả cho hai người họ đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đang lúc Vương Nhã Khuê định bước ra ý kiến thì đã bị Lạc Thủy ở sau vịn lấy vai giữ lại. “ Lạc Thủy tỷ, chủ nhân chàng ấy...”
“ Chủ ý của phu quân muội chớ nên thắc mắc, chàng ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà chưa suy tính thiệt hơn, yên tâm đi, còn nháo sự coi chừng chàng ấy đánh cái mông muội.” Lạc Thủy nhẹ nhàng lắc đầu khẽ nhếch môi cười nguy hiểm, bé trà xanh nghe vậy liền rụt cổ, vừa rồi nàng quả thực hơi xung động rồi. “ Chớ có vội mừng, ta đồng ý sẽ để các ngươi sống, nhưng dẫu sao địch nhân chính là địch nhân, ta không rộng lượng đến nỗi tha thứ cho các ngươi đi dễ dàng như vậy.” Chu Cương Liệt xoa nhe ria mép đi một vòng xung quanh đôi nam nữ. “ Tiền bối, chỉ cần ngài thả chúng tôi đi, tiểu nữ nhất định sẽ quay về Vô Lượng Kiếm Các khuyên đại sư huynh từ bỏ việc gây chiến với Tuyết Liên Cung, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng, ta tin chắc hắn khi nghe tới uy danh của ngài sẽ không dám làm ra hành vi ngu ngốc nào nữa đâu.”
Chung Ly Lạp Chân gấp gáp nói, nàng cũng phải tận dụng một đường sinh cơ này cứu mạng cả hai, chết chung với nhau thì hạnh phúc đấy, nhưng nếu được tiếp tục sống để cùng tình lang tận hưởng ngày tháng thần tiên quyến lữ thì càng tốt hơn. “ Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, Vô Lượng Kiếm Các cùng Tuyết Liên Cung của ta xưa nay chưa từng có hiềm khích, tên họ Trịnh kia lại vì tham luyến bảo vật cùng mĩ nhân mà bày bố thế trận lớn muốn tận diệt các nàng, hắn còn mang cả tiên nhân vào cuộc chứng tỏ đã quyết tâm phải làm cho tới cùng, loại người âm hiểm không từ thủ đoạn như vậy ta nhất định không thể để hắn có bất kì cơ hội nào.”
Hai người nhìn qua nhau trong lòng âm thầm mặc niệm cho Trịnh Viễn Đông, vị đại sư huynh này ngày thường luôn mắt cao hơn đầu, tự tin bản thân cả sức mạnh lẫn trí óc đều vượt trội hơn người, nhưng dù hắn có nhảy nhót như thế nào cũng không thể địch lại sức mạnh tuyệt đối của tiên nhân, thôi thì tự cầu phúc cho mình vậy.