Chương 555: Tiên nhân uy chấn

Chương 555: Tiên nhân uy chấn Ngũ sắc tường vân hạ thấp xuống, một nam nhân tướng mạo đường hoàng thân hình cao lớn với dung mạo góc cạnh cương nghị tràn đầy soái khí bước ra, đi theo sau còn có oanh yến một đám mĩ thiếu nữ ai nấy nhan sắc đều khuynh quốc khuynh thành mỗi người một vẻ. Chung Ly Lạp Chân nhìn qua một lượt càng thêm mặc cảm tự ti hơn nữa, dung mạo của nàng cũng được xem là thanh tú dễ nhìn nhưng khi đem so với đám nữ tử kia thì hoàn toàn lép vế, ở đâu ra nhiều mĩ nữ như vậy, người so với người thật tức chết người. Nhưng khi quan sát tới người nam tử khí chất vương giả kia hai gò má nàng bất giác ửng đỏ, tim đập nhanh một nhịp, tuy chỉ mới gặp lần đầu lại là ở hai phía đối địch nhưng không hiểu sao nàng ta đối với hắn lại không có mấy hận ý, còn ẩn ẩn cảm giác rung động. Đây rõ ràng là tác dụng của Mị Lực Đan mà Chu Cương Liệt đã uống lúc trước khiến phái nữ lưu đối với hắn luôn có một sự hảo cảm nhất định, tuy sẽ không lập tức yêu ngay nhưng cũng tạo chút ấn tượng tốt. “ Phu quân, em đã bắt được bọn họ rồi, nhưng cặp đôi này tấm chân tình thật khiến người ta cảm động, em không nỡ tách họ ra, chàng đừng trách em nhé.” Lạc Thủy tiến tới nắm lấy bàn tay Chu Cương Liệt nhỏ giọng giải thích. “ Hà hà, làm sao lại trách nàng được, nam nữ có tình có nghĩa như vậy là rất tốt a, là ta cũng không nỡ chia cắt hai người họ đâu.” Hắn xoa đầu nàng, lại ôm hôn một cái, Lạc Thủy cũng không ngại thể hiện tình cảm trước đám đông, môi thơm dâng lên mặc cho hắn chiếm hữu. Mã Vinh Thành nhìn vị thần nữ lúc nãy còn bá đạo tuyệt luân bây giờ lại như một tiểu tình nhân nhỏ nép vào vòng tay nam tử khiến hắn đau nhói không thôi. Chết tiệt, kẻ kia sao lại có phúc khí lớn như vậy, tại sao không phải là hắn, người so với người thật tức chết người. “ Chà, Uyên Uơng Song Sát sao? Quả nhiên là trời sinh một cặp xứng đôi vừa lứa tình cảm mặn nồng khiến trời xanh cũng phải cảm động a. Chỉ tiếc các ngươi lại ở sai phe phái, chọc vào người không nên chọc, có trách thì tự trách mình xúi quẩy thôi.” Chu Cương Liệt quay qua cười tà chắp tay đi lại đánh giá hai người bị nhốt trong bong bóng nước. Chung Ly Lạp Chân nghe xong tâm lý bất giác nổi lên dự cảm không tốt, nhất là ánh mắt của người kia khi nhìn vào mình đầy giảo hoạt và tiếu ý. Mã Vinh Thành kéo nàng ra phía sau, thời khắc này hắn phải làm đúng trách nhiệm của một người quân tử, dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt nữ nhân của mình. “ Các hạ là ai? Có thể cho chúng ta biết cao danh quý tánh hay không?” “ Ha, một cái Địa Tiên nhỏ nhoi như ngươi xứng để gọi chủ nhân chúng ta là các hạ sao? Ở trước mặt ngài ấy, hai người các ngươi còn nhỏ bé hơn cả kiến hôi, chỉ cần một cái chớp mắt của chủ nhân cũng đủ khiến các ngươi chết trăm nghìn lần rồi biết chưa hả?” Vương Nhã Khuê khoanh tay ép lấy cặp vú sữa giọng khinh khỉnh nói. “ Chủ nhân, hay là xử lý bọn họ nhanh gọn đi thôi, chúng ta còn phải tới Sở quốc không có thời gian dây dưa thêm nữa đâu.” Tần Mộ Uyển bước lên ôm lấy cánh tay Chu Cương Liệt nói. “ Đừng rộn, hai người này vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng, với lại nàng không thấy sự chung thủy của bọn họ rất đáng tuyên dương hay sao? Một cặp đôi hạnh phúc thắm thiết như vầy làm sao ta có thể nỡ giết được.” Chu Cương Liệt không ngại đôi tình lữ kia đang nhìn thẳng tay vỗ vào mông mập của hai nàng này mấy cái. Mã Vinh Thành nghe nhị vị tiên tử Tần quốc thân phận tôn quý thế mà lại gọi kẻ kia là chủ nhân khiến đại não của hắn ong ong lên, các nàng thế mà lại là thủ hạ tôi tớ của gã đàn ông này, hắn rất tò mò rốt cục người kia là thần thánh phương nào. “ Muốn biết danh tánh của ta? Tốt thôi, cho ngươi toại nguyện, bổn tôn họ Chu, nếu ngươi có tìm hiểu tin tức thì ta chính là kẻ năm xưa đã phát sinh tiên nhân chi chiến ở Tây Hải.” Chu Cương Liệt thản nhiên lấy ngũ sắc tường vân làm ghế đệm ngồi xuống nói. “ Hít... ra... ra là ngài, vãn bối không biết nên đã thất lễ, mong tiền bối lượng thứ.” Mã Vinh Thành cảm nhận rõ hơi lạnh chạy dọc sống lưng vội vã kéo Chung Ly Lạp Chân khấu đầu hành lễ, nàng kia cũng thoáng giật thót, nét mặt tái nhợt. Họ làm sao không rõ sự kiến oanh động Tây Hải hơn trăm năm trước, dù hai người khi đó vẫn còn ở trong tông môn ẩn thế nhưng tin tức chấn kinh thiên hạ như vậy vẫn được truyền về. Tiên nhân chi chiến đánh đến thiên hôn địa ám, Tây Hải sục sôi, quần tinh loạn vũ, cả một vùng biển cùng vô số sinh linh suýt nữa đón nhận tận thế hủy diệt. Chuyện này còn kinh động tới nổi đích thân Tây Hải Long Vương phải đứng ra trấn tràng, cuối cùng lấy kết quả một trong hai tiên nhân bỏ mạng, kẻ còn lại cũng không rõ lai lịch tung tích. Sư phụ của bọn họ cũng là người sáng lập nên Vô Lượng Kiếm Các từng vì chuyện này mà nhắc nhở đám đệ tử một phen, ra ngoài phải cẩn trọng đối đãi với bất cứ ai, có lắm kẻ thực lực siêu việt phàm giai chọn cuộc sống ẩn dật che giấu bản thân, nếu xui rủi chọc phải họ thì hết cứu. Chính Chung Ly Lạp Chân từng tò mò hỏi nếu so với hai tiên nhân đánh nhau ở Tây Hải thì sư phụ mạnh hay yếu hơn và nhận được câu trả lời làm chúng đệ tử ai nấy đều bàng hoàng. “ Ta dù có tu thêm nghìn năm cũng không thể tạo ra dị tượng quần tinh hỗn loạn, mà nếu thực có được khả năng đó cũng sẽ không bao giờ dám gây nên tràng hạo kiếp kinh động tam giới như thế. Long Vương đích thân ra mặt chứng tỏ Thiên Đình bên trên đã biết rõ tình huống nhưng đến cuối vẫn không bắt vị tiên nhân kia về quy án chứng tỏ kẻ này không những thực lực hùng mạnh mà còn có thân phận gốc gác không hề tầm thường, vi sư so với người ta chỉ là ngọn nến so với vầng trăng sáng, hoàn toàn không cùng một tầng thứ.” Ở Vô Lượng Kiếm Các bọn họ chỉ biết sư phụ của mình là tiên nhân mạnh nhất, không ngờ lại có người khiến nàng kiêng kị đến vậy, quả thực núi này cao sẽ còn có núi khác cao hơn. Sự kiện chấn động năm đó qua một khoảng thời gian yên bình cũng đã trôi vào dĩ vãng, Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân vốn là hai huynh muội đồng môn đã nãy sinh tình ý kết làm đạo lữ, tuy chưa bái đường nhưng không khác gì phu thê thực thụ. Những tưởng ở tầng thứ của họ sẽ chẳng bao giờ gặp đến vị tiên nhân đã náo loạn Tây Hải kia, nhưng thế sự vốn vô thường đã đẩy đưa hai người chạm mặt hắn, mà còn là ở hai chiến tuyến khác nhau. Xong rồi, Vô Lượng Kiếm Các kì này nguy thật rồi, vị đại sư huynh thông minh uyên bác Trịnh Viễn Đông kia có nằm mơ chắc cũng không thể ngờ tới mình đang dẫn cả tông phái đi vào con đường tuyệt diệt. Đối phương vậy mà là người khiến đến sư phụ của họ còn phải cam bái hạ phong không dám so bì vậy thì vài cái Địa Tiên bé nhỏ chẳng khác nào những tên hề nhảy nhót cả. Dù sư phụ có đích thân ra mặt e là cũng khó thể cứu vãn được cục diện nữa rồi. Hai người không có chút nào nghi ngờ về thân phận của người kia, hắn chẳng việc gì phải bịa đặt với họ cả, lần này thực sự là nước đi đưa cả tông môn vào lòng đất rồi, người ta còn suýt hủy diệt cả Tây Hải đấy, một cái thế lực dù đỉnh cấp đứng trước tiên nhân chi uy cũng không hề có chút cân lượng nào. Từ hoảng sợ Mã Vinh Thành lại chuyển qua thống hận tên đại sư huynh Trịnh Viễn Đông kia, chính hắn đã đưa Vô Lượng Kiếm Các vốn ẩn tu ra ngoài tham gia vào tranh đoạt hoàng quyền thiên hạ, sau đó còn tham lam cả bảo vật cùng tư sắc của Đãng Hồng Trần mà kiếm cớ gây chiến chiếm đoạt. Khi quay lại nhìn nét mặt u buồn tái nhợt của Chung Ly Lạp Chân hắn lại cảm thấy tự trách chính bản thân mình, trước đây vì tông môn đã làm rất nhiều việc rồi, đáng lý nên nghe lời nàng sớm thoát khỏi thế lực sống cuộc sống cho bản thân, tại sao lại cứ phải dây dưa để rồi bây giờ liên lụy cả nàng, Mã Vinh Thành khẽ thở dài ảo não khụy gối quỳ xuống hướng Chu Cương Liệt khẩn thiết nói.