Chương 553: Thần nữ hiện thân

Chương 553: Thần nữ hiện thân “ Lẳng lơ sao? Hô hô cảm ơn đã nhắc nhở, Mã Vinh Thành, Mã ca ca... ta thấy cứ đánh nhau mãi thật quá nhàm chán, hay là như vầy, chỉ cần ngươi dở bỏ kiếm trận không cản trở chúng ta nữa nhân gia sẽ đồng ý đáp ứng ngươi một đêm khoái hoạt.” Vương Nhã Khuê dừng tay nháy mắt đầy tình ý. Mã Vinh Thành thoáng khựng lại, đứng trước dụ hoặc từ giọng điệu lả lơi ngọt ngào kia khiến bất cứ nam nhân nào đều khó có thể từ chối, bản thân hắn dù biết là nàng kia đang cố ý nói vậy để lừa gạt chia rẽ mình nhưng cũng hết sức động tâm. “ Hứ, giờ mới lòi cái bộ mặt thực ra rồi hả, thứ kĩ nữ phóng túng nói những lời hoa ngôn xảo ngữ như ngươi Mã ca của ta mới không thèm, đúng không Mã ca?” Chung Ly Lạp Chân bĩu môi khinh bỉ nhìn qua nam nhân của mình, nàng hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của tình lang, dù hắn si mê nữ sắc nhưng cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng cả. “ Ờ ờ, đúng. Vương tiên tử xin hãy tự trọng, tại hạ nhận lệnh của các chủ thì nhất định phải thực hiện tốt, đừng hòng đem nữ sắc ra khiến ta lung lay.” Hắn gật đầu, ánh mắt hơi đảo về phía đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện sau lớp váy xẻ tà của đối phương. “ Hì hì, kiếm của ngươi gọi là Quân Tử, ta muốn xem thử có đúng là quân tử thật hay không. Đã là quân tử chân chính luôn phải thành thật khi đứng trước giai nhân, yêu thích nói yêu thích, không thích nói không thích, cớ sao quân tử lại vì sợ nữ nhân mà dối lòng? Thân là nam nhân chi chí phải làm chủ cuộc đời mình, có tam thê tứ thiếp thì đã làm sao? Mã huynh, nếu hôm nay ngươi đổi ý không ngăn trở chúng ta nữa vậy thì xem như kết mối thiện duyên, một mình Vương Nhã Khuê không đủ làm tấm lòng quân tử lung lay, vậy tính thêm cả ta hai người cùng huynh tận hưởng ân ái thì thế nào?” Tần Mộ Uyển mỉm cười dịu dàng nháy mắt với nam nhân đối diện một cái, lại bày ra tư thế khêu gợi đưa ngực cùng mông hơi vểnh lên mời gọi. Mã Vinh Thành cứ phải gọi là si mê đứ đừ. Vương Nhã Khuê là một cái ma nữ tính cách phóng túng tùy tiện có thể hắn sẽ đề phòng không dám tin, nhưng Tần Mộ Uyển vốn là hình tượng tiên tử thanh lãnh thánh khiết lại chủ động nói ra những lời mời mọc câu dẫn rõ ràng đã đánh động tới hoa tâm của gã nam tử đa tình này. Chung Ly Lạp Chân ngó thấy tình lang của mình dường như lại bị mấy lời mật ngọt của hai ả kia làm lay động thì đâm ra bực tức, máu ghen tuông lại lần nữa bộc phát, nàng vung vỏ kiếm quất vào mông hắn một phát thật mạnh. “ Sắc lang! Đầu của huynh bị bò đá hay sao mà còn lưỡng lự? Hai tiện nhân đó rõ ràng đang cố tình dùng mĩ nhân kế để làm chúng ta phân tâm lộ sơ hở. Nếu huynh dám vì hai nữ nhân này mà nương tay thì đừng trách muội không thèm nhìn mặt huynh nữa.” “ Úi ui, ta biết rồi mà.” Mã Vinh Thành cũng tự hiểu rõ làm gì có miếng bánh ngon như vậy bày ra trước mắt, nếu hắn mà đồng ý bỏ đi kiếm trận e là hai cái nữ nhân kia sẽ lập tức trở mặt, lúc đó muốn cầm chân họ là chuyện không thể. “ Xì, cho ngươi cơ hội tốt để gần gũi chúng ta lại không biết hưởng, vậy thì sau này chớ có tiếc nuối.” Tần Mộ Uyển hơi bực bội, suýt nữa thì nàng đã dụ hoặc tên kia thành công rồi. “ Hai các ngươi làm ta bực mình rồi, tình cảm đậm sâu nhìn mà buồn nôn.” Vương Nhã Khuê cũng mang tâm trạng tương tự, nàng thề sau khi bắt được hai kẻ đối diện liền sẽ cho chúng biết mùi vị chia rẽ uyên ương là như thế nào. Các nàng cũng không hi vọng gì vào chuyện khích bác thành công, tu sĩ Địa Tiên cảnh tâm tính không dễ bị dẫn dắt lừa gạt. Thế là hai bên lại tiếp tục lao vào nhau, các chiêu thức đều được khu sử. Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân lại giữ tâm thái câu kéo thời gian không liều mạng. Hai canh giờ nữa trôi qua, trận chiến lâm vào thế bế tắc, đôi bên lần nữa lùi lại giữ nguyên tư thế đề phòng địch thủ. “ Nhị vị tiên tử, ta khuyên các ngươi đừng nên lãng phí sức lực nữa, an phận ở tại chỗ này vài ngày đi thôi. Dù có thả hai người tới đó một khi cường giả siêu việt Địa Tiên tham chiến thì mạng các nàng cũng khó bảo toàn, ta đây là không muốn nhìn thấy cảnh hương tiêu ngọc vẫn, mong các nàng suy xét thiệt hơn.” Mã Vinh Thành lại dùng giọng chính trực cố công khuyên nhủ. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê nhìn qua nhau rồi đồng loạt lắc đầu, quả thực hiện tại các nàng đã lâm vào thế bí, nếu tiếp tục đánh thì hai người chắc chắn nắm phần thắng cao hơn, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, có khi phải mất vài ngày mới phân được cao thấp, nhưng họ không rảnh để dây dưa lâu như thế, thôi thì đành kết thúc sớm vậy. Hai người không nói gì thêm, chỉ ngước mắt nhìn lên trời sau đó khẽ cúi đầu. Chu Cương Liệt hiểu ý, hắn thò tay xoa xoa mông mập của Lạc Thủy rồi vỗ nhẹ một cái. “ Nàng xuống giúp hai người họ một tay đi.” “ Ân, phu quân, em giờ đã là Chân Tiên viên mãn, nếu ra tay với tu sĩ cảnh giới phàm giai sẽ không bị bên trên phát giác trừng phạt chứ?” Nàng đứng dậy cẩn thận hỏi. “ Yên tâm, mọi chuyện đã có ta che đậy thiên cơ, chỉ là bắt giữ hai cái Địa Tiên hậu kỳ không gây sát nghiệp để lại hậu quả gì thì chả cần lo.” Hắn gật đầu trấn an, Lạc Thủy nghe vậy cũng yên tâm rời khỏi ngũ sắc tường vân nhẹ nhàng rơi xuống bên dưới. Chu Cương Liệt nhìn theo bóng lưng thần nữ sau đó phất tay bao phủ toàn bộ phạm vi chiến đấu bên dưới trong bí ẩn, hắn hiện tại sở hữu hai loại bổn nguyên, đã chủ động che đậy chuyện gì thì đừng hòng có ai phát giác. Đang lúc hai bên ở thế giằng co nhau thì từ trên thiên không bỗng loé lên ánh sáng xanh nhu hoà gây chú ý cho cả bốn người, họ đồng loạt ngước nhìn lên, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê liền biết chủ nhân đã chuẩn bị ra tay rồi, phía còn lại Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đều khẽ nhíu mày âm thầm lo lắng, không lẽ có một cường giả khác muốn tham gia? Là bạn hay địch? Không để mọi người đợi lâu, tầng mây màu ráng hồng từ từ tách ra, một bóng hình thanh thoát tuyệt trần nhẹ nhàng bước xuống từ thiên không. Sự xuất hiện của nàng khiến toàn trường lặng đi vài giây, từng cặp mắt đều đổ dồn về phía đó, đặc biệt là Mã Vinh Thành, tim hắn lúc này đã đập loạn nhịp, tay cầm Quân Tử Kiếm hơi run nhẹ, mục nhãn mở to không chớp. Nguyệt sắc thẹn hoa, gió ngọc ngần, Mây vờn lụa trắng nhẹ chân thân. Mi thanh mục tú như xuân thủy, Tóc mượt vai mềm tựa liễu tân. Tiếu ý như mơ lay ngọc bích, Phong tư tựa mộng ánh hồng vân. Trần gian đâu dễ tìm người sánh, Tiên nữ lạc trần khởi bâng khuâng. Đẹp, thật sự là quá đẹp đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, thế gian này lại có một mĩ nhân tuyệt phẩm đến vậy hay sao? Không thể, đây rõ ràng không phải người phàm giai, chắc chắn là thần nữ chốn tiên giới. Giá trị nhan sắc của nàng này còn hơn Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê một bậc, hai nàng được xem như tiên tử nhưng so với nữ nhân trên kia lại thiếu đi một chút tiên vận siêu thoát phàm tục, dù có muốn cũng không thể bắt chước được. Chung Ly Lạp Chân bên cạnh cũng ngẩn ngơ một hồi, đứng trước dung nhan tuyệt trần như bước ra từ tranh vẽ kia nàng ta thậm chí không hề nảy sinh được chút ganh tị bất nhẫn nào, giống như việc mình thua kém là lẻ hiển nhiên vậy. Nữ tử này ở một đẳng cấp mà không một cô gái phàm giai nào dám đứng ngang hàng, tâm lý tự ti mặc cảm khiến nàng khẽ cúi đầu xấu hổ. Mã Vinh Thành và Chung Ly Lạp Chân trước nay chỉ từng thấy qua khí chất này ở một người, đó là sư phụ của họ, cũng là tiên nhân đã lập nên Vô Lượng Kiếm Các, nói vậy không lẽ... Cả hai không rét mà run, nếu cô gái kia thực sự là cường giả siêu việt Địa Tiên vậy tại sao lại xuất hiện ở đây? Là giúp cho hai tiên tử Tần quốc? Hay là được phía đại sư huynh nhờ tới hỗ trợ họ? “ A, Lạc Thủy tỷ tới rồi.” Câu nói của Vương Nhã Khuê khiến tâm trạng của đôi đạo lữ chìm hẳn vào trong đáy vực, nàng kia quả thực ở phe đối thủ, biến số này bọn họ không thể ngờ đến. “ Ừm, nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây rồi đi tiếp, phu quân không thích dây dưa lâu nữa.” Lạc Thủy cất giọng nhẹ nhàng, bờ môi treo nụ cười hoà nhã khiến Mã Vinh Thành càng ngắm càng say. Nhưng điều làm hắn chú ý hơn là câu nói của nàng, phu quân? Thần nữ mang nét đẹp kinh nhân này lại là hoa đã có chủ? Là kẻ nào đủ diễm phúc để trở thành tướng công của nàng cơ chứ? Cảm giác ganh tị cùng luyến tiếc bao phủ suy nghĩ của hắn, nhưng hiện tại không phải lúc để mê luyến sắc đẹp, cục diện đang đi chệch hướng, cần phải giải quyết ổn thỏa bằng không thì hắn và Chung Ly Lạp Chân sẽ xong đời. “ Tiên tử, tại hạ Mã Vinh Thành của Vô Lượng Kiếm Các, nàng dường như không phải người của Tần quốc, còn xin hãy đứng ngoài cuộc vụ này tránh dây vào ân oán không đáng có, tại hạ thay mặt Vô Lượng Kiếm Các chân thành cảm tạ.” Lạc Thủy nhìn cũng không nhìn lấy một cái, những lời kẻ kia vừa nói nàng như bỏ ngoài tai, chỉ nhẹ nhàng bay đến gần kiếm trận, bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài đưa ra chạm nhẹ một cái. Trận pháp tưởng chừng vững chãi không ai phá nổi vào lúc này bỗng xuất hiện dị dạng. Cả toà kiếm trận bao vây xuất hiện từng gợn sóng lăn tăn, sau đó trước ánh mắt như muốn lòi ra của đôi tình lữ Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân, nó giống như bọt khí tan ra thành bong bóng rồi biến mất hoàn toàn khỏi thiên địa. Toàn trường đứng hình mất mấy giây, không chiêu thức rườm rà hoa mĩ khủng bố, chỉ chạm nhẹ liền hoá giải một toà đại trận cấp Địa Tiên tối đỉnh dùng máu huyết để lập nên. Đây không thể là năng lực tầng cấp phàm giai được, rõ ràng vị thần nữ diễm lệ kia chính là tiên nhân hàng thật giá thật. “ Oa, Lạc Thủy tỷ tỷ thực mạnh mẽ, chỉ một cái phất tay đã giải quyết xong trận pháp đáng ghét kia rồi.” Lam Hinh vui thích vỗ tay, thân thể trần truồng nhảy tưng tưng hoan hô trông cực kỳ thích mắt. “ Chỉ là hai cái Địa Tiên, đây rõ ràng là giết gà dùng dao mổ trâu rồi.” Vũ Uyên đang ngậm đầu khấc của Chu Cương Liệt hút mút cũng ngẩng lên đưa ra đánh giá sau đó lại vùi mặt bú tiếp.