Chương 552: Uyên Ương song tuyệt

Chương 552: Uyên Ương song tuyệt “ Xí, xú nữ nhân nhà ngươi cũng có mặt mũi nói chúng ta hèn hạ sao? Lúc đầu là kẻ nào ẩn nấp trong rừng cây bày trò ám toán trước? Còn thiết trí bẫy rập vây nhốt chúng ta nữa, đây gọi là có qua có lại, các ngươi thủ đoạn kém cỏi thì đừng nên oán trách người khác.” Tần Mộ Uyển giọng đầy châm chọc mỉa mai, hai tay bắt ấn quyết chuẩn bị cho đòn công kích kế tiếp. Mã Vinh Thành cắn răng nén đau cố vận chuyển chân khí đè ép vết thương, nhưng rõ ràng cạnh roi thép bén ngọt của Vương Nhã Khuê mang theo kịch độc có tính ăn mòn rất lớn, nó như giòi trong xương liên tiếp đốt cháy tế bào muốn thâm nhập sâu vào cơ thịt của hắn. “ Hừ! A....” hắn nhắm chặt mắt, trường kiếm khu sử nhắm vào phần da thịt dính độc kia nhất quyết chém xuống, thà cắt bỏ chứ không để độc tính lây lan. “ Mã ca! Huynh không sao chứ?” Chung Ly Lạp Chân lo lắng vội vã lần mò xé một mảnh váy lại lấy ra dược thủy giúp hắn băng bó lại chỗ vừa lóc thịt. “ Phù... không sao, là ta bất cẩn rồi.” Thân thể Địa Tiên vốn dẻo dai cứng cáp, chỉ là mất một mảng da thịt ở bắp chân không thể làm hắn suy suyễn gì, chỉ cần chữa trị tốt nhục thân sẽ nhanh chóng hồi phục như cũ. “ Là do muội ham chiến không biết tiết chế đã hại đến huynh rồi, cho muội xin lỗi.” Nàng ta cúi đầu áy náy, tay hơi run lên. “ Được rồi, ta không trách muội đâu, nhớ kĩ, giữ vững tâm lý đừng để cảm xúc tiêu cực chi phối, Thục Nữ Kiếm vốn nhu hoà như dòng nước, muội càng mất bình tĩnh càng khiến kiếm chiêu rối loạn, trận hợp kích của chúng ta cũng sẽ xuất hiện sơ hở.” Mã Vinh Thành hiểu rõ việc bị mất đi tầm nhìn cùng với lòng tị nạnh ganh ghét đã khiến Chung Ly Lạp Chân không kiểm soát được hành vi, hắn chỉ từ tốn khuyên giải không hề buông lời oán trách nàng. “ Hừ, nơi này không phải chỗ để các ngươi thân mật tình tứ.” Tần Mộ Uyển tà váy tung bay, dải lụa thướt tha, nàng chỉ ngón tay về phía mặt đất nơi vừa nổ tung, chỗ đó đã hình thành hố bùn lớn từ bên dưới một mầm non bỗng trồi lên sau đó lấy tốc độ gió cuốn lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã trở thành một cây đào cổ thụ. Một cơn gió mạnh thổi qua, từng cánh hoa đào rời khỏi cây bay lả tả, chúng như có linh tính toàn bộ nương theo chiều gió tập hợp lại quanh người nàng. Vương Nhã Khuê cũng một lần nữa hoà lẫn vào bóng đêm, khí tức hoàn toàn ẩn nặc chờ thời cơ ra đòn giảo sát. “ Không tốt, trước tiên cần phải phá được hắc ám lãnh địa này, bằng không chúng ta sẽ như người mù đi đêm hoàn toàn bị động để hai tiện nhân đó tuỳ ý đánh.” Chung Ly Lạp Chân lúc này đã nghiêm túc thu hồi toàn bộ sự kiêu căng của mình, nàng ta không muốn tình lang vì mình mà chịu tổn thương nữa. “ Ừm, chúng ta cùng lúc ra tay.” Mã Vinh Thành từ từ đứng dậy, vết thương ở bắp chân đã được dược thủy cầm máu thành công, tuy vẫn còn đau nhói nhưng giờ khắc này hắn không thể quan tâm nhiều nữa. “ Quân Tử Kiếm – Hạo Nhiên Chính Khí! Soi sáng nơi tối tăm, phá vỡ mọi tà ma hắc ám.” “ Thục Nữ Kiếm – Thuỷ Sương Chi Khí! Tắm mình trong tinh khiết, rửa trôi mọi nhơ bẩn bùn lầy.” Hai người chắp đôi kiếm chéo nhau, tay còn lại nắm chặt không rời, vào thời khắc này, tâm ý Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đã tương thông, động tác xuất chiêu cũng đồng nhất, từ trong thể nội bộc phát ra hai luồng lực lượng màu xanh cùng vàng, không gian xung quanh bắt đầu gợn sóng từng tầng. Ở phía đối diện, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê làm sao có thể để địch nhân thực hiện ý đồ, công kích tích tụ lập tức nhắm về phía họ mà đánh tới. “ Muốn thoát sao? Cứ ngủ mà mơ đi, Vạn Hoa Tiễn Táng – Hồ Điệp Nộ!” Theo tiếng quát của Tần Mộ Uyển, vạn đạo đào hoa quanh người nàng hợp nhất thành hình dáng một con bướm lớn, hai cánh của nó mang theo kình phong lao thẳng hướng đôi tình nhân đang tay trong tay kia. “ Ta sẽ không để các ngươi có bất kì cơ hội nào, Ám Ảnh Vạn Tiên, U Linh Xuy Vân Chưởng!” Tiếng âm hồn gào thét chấn nhiếp tinh thần, Vương Nhã Khuê từ bên trong vô tận hắn ám đưa đôi tay ngọc đang nắm trường tiên ra, chưởng ấn mang theo hắc khí đậm đặc cộng với một quật toàn lực của roi thép đồng loạt xuất sử. Đứng trước thế công như vũ bão đang dồn ép về phía mình, đôi tình lữ vẫn hiên ngang nắm chặt tay nhau, ánh mắt ngập tràn tự tin quyết tâm, trong màn đêm vô tận không thể biết được hoàn cảnh trước mắt, họ chỉ có thể dựa vào cảm ứng trực giác cùng sự tin tưởng thấu hiểu dành cho nhau. “ Uyên Ương Song Kiếm – Phá Tà Lưu Tinh Lăng!” hai thanh kiếm chắp lại, một đòn chém trực diện về phía trước mang theo kiếm khí hai màu xanh vàng nhìn thật nhẹ nhàng nhưng uy lực lại khiến bất cứ Địa Tiên nào cũng phát run. Chu Cương Liệt chồm người dậy đăm đăm nhìn xuống, trong đáy mắt thoáng một tia ngạc nhiên cảm thán. “ Nhát chém này ẩn ẩn có thể chạm một tay vào tiên đạo rồi, đôi nam nữ này nếu tách ra thì rất dễ dàng xử lý, nhưng một khi để họ song kiếm hợp bích e là Địa Tiên đồng cấp ít ai đánh bại được.” Nhát chém của hai thanh kiếm khiến không gian trước mặt bị rạch một đường hình chữ X khá rộng, cùng lúc đó hồ điệp anh đào cùng chưởng ấn u linh vừa đánh tới đã bị không gian loạn lưu kia hấp thụ sạch sẽ, cả lĩnh vực bóng tối vô tận của Vương Nhã Khuê cũng dần dần phai nhạt cuối cùng biến mất hoàn toàn. Lúc này vết rạch không gian kia mới từ từ khép lại như cũ, hoàn cảnh xung quanh theo hắc ám biến mất đã sáng rõ trở lại. Đôi bên đứng đối diện nghiêm túc nhìn lẫn nhau. Hai nàng tiên tử Tần quốc vô cùng ngỡ ngàng trước một màn này, công kích của họ vậy mà lại bị đôi tình lữ kia cản phá hoàn toàn, lúc nãy đối mặt với nhát kiếm kia các nàng cũng thoáng rùng mình chùn bước, chiêu này dường như đã vượt qua khỏi giới hạn của Địa Tiên rồi. “ Phù, cuối cùng cũng nhìn thấy lại ánh mặt trời rồi, Mã ca, huynh có sao không?” Chung Ly Lạp Chân tay cầm Thục Nữ Kiếm hơi run run quay lại đau lòng khi chứng kiếm bắp chân của tình lang bị khuyết mất một mảng thịt lớn. “ Ta không sao, đừng mất tập trung, trận chiến vẫn chưa kết thúc, nhớ lời ta dặn chỉ cần cầm chân họ đừng cố liều lĩnh hơn thua.” Mã Vinh Thành chống kiếm xuống đất thở mạnh một hơi, dùng quá nhiều chân khí cho kiếm vừa rồi cộng với vết thương cắt thịt đã khiến hắn hơi đuối sức. “ Nhị vị tiên tử, các ngươi thấy đó, nếu chúng ta hợp lực thì các ngươi dù có đánh thêm mười ngày mười đêm cũng không phân ra thắng bại được, đừng phí công nữa, ở yên đây đợi tin từ Sở quốc đi.” Hắn ngước lên nghiêm túc nói lớn. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê nhìn qua nhau đồng thời nhíu mày, các nàng biết hắn nói đúng, thực lực cá nhân của đôi tình lữ này nếu tách ra thì rất dễ để xử lý, nhưng họ lại là một đôi hợp kích, tu luyện công pháp tương đồng bổ khuyết cho nhau, các nàng nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp ứng đối. “ Hừ, ta không tin hai người các ngươi có thể dùng lại kiếm chiêu đó lần nữa, chúng ta cùng nhau lên, tìm ra sơ hở mài chết bọn chúng.” Vương Nhã Khuê nghiến răng tiếp tục vung roi đánh tới, Tần Mộ Uyển cũng gật đầu theo sát phía sau. Cứ thế hai bên bắt đầu lao vào triền đấu, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê liên tục công kích muốn tìm ra sơ hở để tách hai người này ra. “ Hứ, xú nữ nhân nhà ngươi dung mạo xấu xí như vậy còn không biết xấu hổ ở nhà trốn cho kĩ còn dám ra đây ghen ghét với bọn ta sao?” Vương Nhã Khuê vừa đánh vừa giở trò khiêu khích, nàng nhìn liền biết Chung Ly Lạp Chân tâm lý không ổn định, muốn phá cục cần phải khiến cô ta tức giận mà mắc sai lầm như lúc nãy. Và quả thực vấn đề nhan sắc chính là điểm yếu nhạy cảm nhất của bất kì nữ tử nào, cô nàng kia nộ khí xung thiên lại bắt đầu muốn vung kiếm chém bừa. “ Chung Ly muội mau bình tĩnh lại, bọn họ đang cố tình chọc giận chúng ta đừng để mắc mưu, đối với ta chỉ có muội là xinh đẹp tuyệt trần nhất, những cái khác chẳng qua chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, không cần phải chấp nhặt làm gì.” Mã Vinh Thành ôm lấy eo của nàng kéo về phía sau, Chung Ly Lạp Chân nghe hắn tình tứ công khai như thế hai gò má liền ửng hồng, mọi tức giận đều tiêu tan hết, tâm lý nhanh chóng ổn định tiếp tục chiến đấu, nàng ta còn quay ngược lại giở giọng khích bác. “ Hứ, tiện nhân lại dùng chiêu trò hèn hạ này muốn làm ta phân tâm, đây là đức hạnh của tiên tử Tần quốc trứ danh đó sao? Ta thấy chẳng qua chỉ là hai cái nữ nhân xảo quyệt lẳng lơ mà thôi.”