Chương 650: Kịch hay sắp tới

Chương 650: Kịch hay sắp tới “ Kĩ nữ béo mập nhà ngươi đây là đang làm trò gì vậy? Múa kiếm góp vui cho mọi người sao? Ôi ta biết ngươi rất có tư chất làm đĩ nhưng cũng đừng ở chỗ đông người như vậy thể hiện diễn kĩ chào hàng táo tợn thế chứ.” Vương Nhã Khuê miệng lưỡi sắc bén chớp lấy thời cơ đả kích đối phương. “ Ngươi... các ngươi... hộc... ộc....” Tới đây thì Tôn Diệu Anh đã gần như sụp đổ nhân sinh quan rồi, hơi thở nàng ta gấp gáp, cổ họng nghẹn ứ sau đó phun ra một búng máu. “ Lục muội, mau lùi về, bọn họ nhất định có thủ đoạn phòng ngự cấp cao nhất thời không thể phá hủy. Chúng ta có đánh nữa cũng vô ích, quay lại thỉnh sư tôn xuất trận thôi.” Trịnh Viễn Đông hắng giọng nhắc nhở, sau khi chứng kiến qua mười kiếm chiêu cũng không thể khiến ba nữ nhân kia chịu bất cứ tổn thương nào thì hắn đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi. Trận này nếu không phải các tiên nhân tự mình ra mặt thì Vô Lượng Kiếm Các chắc chắn không có cửa thắng. Tôn Diệu Anh lúc này cũng không còn bộ dáng bướng bỉnh nữa, nàng ta mang theo vẻ mặt không cam lòng xách kiếm định quay trở lại bên cạnh hai vị sư huynh của mình. Đột nhiên Tần Mộ Uyển ở một bên bỗng tiến lên, trong tay cầm lấy trường thương được ghép từ hàng vạn cánh hoa chĩa thẳng chắn lấy đường lui của cô nàng kia. “ Ngươi muốn làm gì?” Tôn Diệu Anh nhăn mày, bàn tay siết chặt chuôi kiếm thận trọng thủ thế. “ Hừ, tấn công chúng ta xong lại còn muốn yên bình rút lui sao? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, đã chủ động chọc vào bọn ta thì đừng đi đâu nữa.” Tần Mộ Uyển hắng giọng, khí tức Địa Tiên tràn ra khoá chặt lấy mục tiêu. “ Ngươi dám? Tiện nhân chớ có không biết điều, có tin hay không sư phụ của ta chỉ cần một kiếm liền có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục? Mau cút qua một bên.” Tôn Diệu Anh nổi giận đùng đùng như mèo bị đạp đuôi giơ nanh múa vuốt gào lên, nàng ta chưa khi nào phải chịu tủi nhục như vậy, dùng lực lượng vượt cấp đánh còn không nổi người ta, bây giờ còn bị ức hiếp tận mặt, đối với một nữ nhân được nuông chiều thành thói như nàng khó mà chịu nổi. “ Hô hô, ngươi doạ ai vậy? Nếu sư phụ của ngươi có thể ra tay thì cũng không đến lượt mấy cái đệ tử phế vật như các ngươi ở đây làm mất mặt. Kĩ nữ nhà ngươi từ đầu tới giờ liên tục khiêu khích đòi đánh đòi giết, bản thân thì không có thực lực chỉ biết dựa hơi vào kẻ đứng sau bảo kê. Tự mình gây chuyện còn muốn yên ổn rút lui sao? Đừng mơ!” Vương Nhã Khuê cũng đã lấy ra roi thép, trên thân nàng bốc lên từng tầng khí vụ hắc ám lạnh lẽo. “ Yêu nữ chớ có làm càn! Có ta ở đây còn để ngươi tổn hại tới sư muội hay sao?” Vân Tùng Tử thấy tình thế không ổn vội vã xuất động lực lượng ngọc bài, khí thế của hắn tăng vọt nhanh chóng xông đến muốn giải vây cho Tôn Diệu Anh. “ Hừ, tên thần côn như ngươi có gan dám ra mặt sao? Lăn xa ra!” Vương Nhã Khuê không hề dài dòng, trên tay nàng đã xuất hiện một khối ngọc bài màu xanh lục lập tức bóp nát. “ Xoẹt... ầm ầm... đùng...” Ngay tức khắc, mây đen trên đầu bỗng dưng bao phủ lấy toàn bộ sân đấu, một tia tam sắc lôi điện thô to như cột đình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà giáng xuống mặt đất sau đó quét ngang qua rạch phá đại địa. Vân Tùng Tử sắc mặt tái xanh vội vã dừng lại thế công nhảy ngược rút chạy, cả Trịnh Viễn Đông cũng run rẩy toàn thân quay đầu bay lên không trung né tránh. Tia sét kia khiến một vùng không gian sáng rực rỡ, tất cả tu sĩ đều chấn động tận thần hồn thậm chí có người quỳ xuống bái lạy, ở trước lực lượng lôi đình này bọn họ cảm giác mình giống như những con kiến nhỏ bé không có chút lực hoàn thủ, bảo đảm chỉ cần chạm nhẹ liền hình thần câu diệt. Ở trên pháp thuyền, đám người Nhan Như Ngọc giật mình hướng ánh mắt khó tin quan sát tình huống bên dưới. Là Chân Tiên đã mấy trăm năm họ biết rõ luồng khí tức từ ngọc bài phát ra đó đại diện cho điều gì, đây là tiên lực thuần túy, chỉ có tu sĩ đạt tới tiên giai mới có thể bộc phát ra. Rõ ràng chiêu thức lôi đình mang uy thế hủy diệt kia chính là thủ đoạn của kẻ đứng đằng sau Tuyết Liên Cung. “ Là Tiên thuật, haha, rõ ràng là Tiên thuật, bọn chúng dùng lực lượng tiên giai trước rồi, Tả gia chủ, mau thỉnh thiên binh hạ phàm bắt người đi thôi.” Thiết Mộc Tử La vỗ mạnh vào lan can khuôn mặt mang theo mừng rỡ hướng về Tả Thương Khung nhắc nhở. Lệ Nhiễm Sương cùng Độc Mục Hiệu Uý cũng đưa ánh nhìn với suy nghĩ tương tự về phía họ Tả. Bọn họ chính là chờ một cơ hội này, chỉ cần phía Tuyết Liên Cung dùng tới lực lượng vượt qua phàm giai vậy liền có cớ để thiên binh phục kích sẵn bắt người đem đi, kế tiếp họ có thể ngư ông đắc lợi phân chia chiến lợi phẩm rồi. Riêng Nhan Như Ngọc vẫn đang khoanh tay đứng tại chỗ quan sát tình hình, khi thấy mấy đệ tử của mình không bị lôi điện làm thương tổn mới khẽ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. “ Kẻ phạm luật trời tội khó dung tha, Tả gia Tả Thương Khung cung thỉnh Lỗ tiền bối cùng chư vị thiên binh thần tướng hạ phàm tru diệt lũ tà tu hoạ hại thế gian!!!” Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của những người còn lại, Tả Thương Khung cũng vội vã hành sự, hắn không biết thiên binh do Lỗ Thiết đang ở đâu nên cứ hướng lên thiên không bái lạy đủ lễ độ. “ Quạ.... quạ.... ó.... ó....” Thế nhưng mấy mươi giây trôi qua, đáp lại hắn chỉ có từng cơn gió lạnh thổi qua cùng tiếng của vài con chim ngốc bay ngang. Trên trời vẫn mây đen vần vũ không hề thấy bóng dáng của bất kì thiên binh mặc giáp trụ nào. “ Tà tu đã phạm luật trời, Tả gia Tả Thương Khung cung thỉnh chư vị thiên binh hạ phàm thi hành pháp chế tru diệt tặc nhân!!!” Tả Thương Khung mang tâm lý bất an thử lại một lần nữa, lần này hắn còn dùng tiên lực quán thâu để thiên binh trên kia nghe cho thực rõ. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá hơn là bao, không có bất kì ai đáp lời hắn cả. Bộ mặt già của hắn nghệch cả ra, mấy người đứng bên cạnh cũng mang tâm thái tương tự, trong lòng ai cũng dâng lên nỗi bất an vô hình. “ Tả gia chủ, như vậy là sao? Thiên binh mà ngươi gọi tại sao không thấy xuất hiện?” Độc Mục Hiệu Uý nhăn nhó chất vấn. “ Có khi nào bùa giấy đó không có tác dụng nên thiên binh vẫn chưa tới hay không?” Lệ Nhiễm Sương đăm chiêu suy nghĩ. “ Không thể nào, bùa vàng đó là do chính vị tiền bối họ Lỗ đưa cho lão tổ của Tả gia ta, hai người lúc trước là hảo hữu mấy trăm năm làm sao ông ấy có thể gạt chúng ta được.” Tả Thương Khung lắc đầu phủ nhận. “ Vậy tại sao bọn họ lại chậm trễ không đến, hay là do chúng ta tốn quá nhiều thời gian vẫn chưa dụ được tiên nhân bên Tuyết Liên Cung ra mặt nên thiên binh đã rời đi rồi?” Thiết Mộc Tử La đưa ra nghi vấn, Tả Thương Khung cũng không biết khúc mắc của chuyện này ra sao, hắn bối rồi gãi đầu ngượng ngùng, mọi kế hoạch thiết trí ban đầu cho tới bây giờ không chút nào thuận lợi, dị biến xảy ra liên tục đã sớm làm mấy Chân Tiên tâm cảnh vững chắc như họ cũng phải đau đầu khó chịu. Họ Tả sau đó như nghĩ tới cái gì liền khẽ vỗ tay hắng giọng lại. “ Các vị, theo ta thấy có lẽ thiên binh vẫn là đang phục kích trên kia, bọn họ chưa ra tay là vì tiên nhân của Tuyết Liên Cung vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Thủ đoạn ả nữ nhân kia vừa ném ra chỉ là một đòn toàn lực cấp Chân Tiên trung kì được phong ấn trong ngọc bài. Nếu thiên binh chỉ vì một chiêu như vậy mà xuất hiện e là sẽ đánh rắn động cỏ làm tiên nhân bên địch sợ mà trốn mất. Bọn họ chính là muốn câu cá lớn, chúng ta tiếp theo cần phải mạnh tay hơn dồn ép cho tiên nhân kia chân chính lộ mặt, có thế thì thiên binh mới xuất hiện trấn tràng được.” Nghe những lời hắn nói các nhà khác cũng suy tư một hồi rồi gật đầu cho là đúng. “ Nhưng phải làm cách nào để khiến hắn ra mặt đây, không lẽ chúng ta phải tự ra tay sao?” Lệ Nhiễm Sương e dè hỏi. “ Không, tiên nhân phe địch chưa lộ diện thì chúng ta cũng nhất định không thể hấp tấp, trước mắt bọn chúng đã dùng tới đòn công kích phong ấn trong ngọc bài mà không bị thiên binh dòm ngó, vậy thì chúng ta cũng sẽ gậy ông đập lưng ông, phe ta có tới năm thế lực chẳng lẽ còn sợ một cái Chân Tiên trung kì hay sao?” Tả Thương Khung từ trong người lấy ra ba khoả ngọc bài, phía trên ánh lên từng đường tiên khí lưu chuyển, mấy nhà khác thấy vậy cũng lục tục đem thủ đoạn của mình ra gom lại đưa cho Nhan Như Ngọc. Ai nấy cũng âm thầm tiếc nuối, kì thực loại phương pháp phong ấn một kích toàn lực vào ngọc bài này rất hữu dụng nhưng lại có hạn chế. Vật liệu làm ra nó là một loại ngọc thạch vô cùng hiếm hoi, mỗi thế lực cũng chỉ sở hữu chút ít đủ để làm ra vài khối ban cho con cháu dòng chính để phòng thân. Bọn họ không giống như Chu Cương Liệt cái gì cũng có thể mua được ở cửa hàng hệ thống, bởi vậy lấy ra mấy khối ngọc bài này cũng chẳng dễ dàng gì. “ Nhan kiếm tiên, chuyện đánh địch vẫn phải nhờ đến đệ tử của ngươi rồi.” Nhan Như Ngọc chỉ khẽ gật đầu không nói, nàng cách không nâng lấy hơn chục khối ngọc bài trong tay, bản thân nàng cũng lấy ra thêm bốn khối nữa sau đó ném hết chúng xuống bên dưới pháp thuyền đưa đến trước mặt Trịnh Viễn Đông. Chu Cương Liệt liếc nhìn qua đám Chân Tiên kia đang làm trò cũng chỉ khẽ lắc đầu cười nhạt không quan tâm, mọi chuyện hắn đã sắp xếp ổn thỏa, dù đối phương có lấy ra bao nhiêu thủ đoạn phong ấn chiêu thức cũng vô dụng. Ngọc bài mà Vương Nhã Khuê vừa ném là thứ năm xưa hắn để lại cho các nàng khi chia tay ở bờ biển Tây Hải, lúc đó Chu Cương Liệt chỉ là Chân Tiên trung kì nên chiêu thức phong ấn bên trong cũng mang cấp độ tương tự. Nhưng bây giờ hắn đã đột phá tới Thái Ất Ngọc Tiên viên mãn, thủ đoạn bảo mệnh cho mấy nữ tất nhiên cũng đã được thay mới, dù có là đại tiên đồng cấp cũng không thể làm gì các nàng chứ huống chi vài ba cái Chân Tiên tôm tép nho nhỏ. Thần thức hắn hướng về phía xa mấy dặm nơi có hai bóng người đang hối hả vận hết tốc lực bay tới, trên môi nhếch lên nụ cười gian xảo. “ Tốt, diễn viên đã đến đông đủ, chuẩn bị chứng kiến một màn biểu diễn đặc sắc đi nào.”