Chương 649: Không thể thương tổn

Chương 649: Không thể thương tổn “ Xì, vậy mà còn nói là kiếm tu định lực mạnh mẽ sắc bén, chỉ mới gặp vài lời châm chọc đã không thể nhẫn nhịn nỗi mà bộc phát rồi. Đạo tâm kém cỏi như vậy hèn gì phải cần tới ngoại lực để chiến đấu, đúng là phế vật, chỉ xứng làm kĩ nữ trọn đời.” Đứng trước kẻ địch với lực lượng siêu việt phàm giai đang lăm le sẵn sàng đánh xuống nhưng Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển lại chẳng có chút gì lo lắng bất an, hai nàng vẫn cười đùa tí tởn tiếp tục buông lời khiêu khích. Đãng Hồng Trần nét mặt hơi ngưng trọng nhưng thấy hai vị muội tử tự tin như thế cũng làm nàng yên tâm lại. “ Có trá, hai nữ nhân đó thậm chí tu vi còn không bằng Đãng Hồng Trần sao có thể thản nhiên phớt lờ như thế? Lục muội, mau dừng tay coi chừng sập bẫy.” Trịnh Viễn Đông tinh ý nắm bắt lấy tình huống vội vàng lớn giọng ngăn cản, nhưng trong mắt Tôn Diệu Anh lúc này chỉ có lửa giận ngút ngàn khó thể nào bình tĩnh. Bị lột trần trụi phô bày dưới hàng vạn ánh mắt nam nhân xa lạ chính là sự nhục nhã ê chề nhất vĩnh viễn không thể rửa sạch. Hai kẻ trước mặt lại cứ liên tiếp thi nhau chạm vào nỗi đau của nàng, nộ hoả đã bùng phát khiến Tôn Diệu Anh mất đi lý trí để phán đoán. “ Vô Lượng Kiếm Kĩ – Lưu Quang Lược Ảnh! Tiện nhân, đi chết đi!!!” “ Vụttt.... Keng....” Khán giả tại hiện trường lại được một phen loá mắt, chỉ thấy Tôn Diệu Anh hai tay nắm lấy trường kiếm đã tra vào vỏ, trọng tâm thân thể cúi thấp xuống sẵn sàng trong tư thế rút kiếm. Nàng ta sau đó giống như biến mất tại chỗ, chỉ còn lại tàn ảnh mờ ảo cùng một đường kiếm kéo dài như cắt ngang cả không gian. Lưu Quang Lược Ảnh, kiếm chiêu y hệt như cái tên vốn có, không hề tinh xảo hoa mỹ, chỉ đơn giản là một đòn rút kiếm với tốc độ sánh ngang với ánh sáng kết hợp cùng thân pháp lướt nhanh đến nỗi mắt thường khó thể bắt kịp dư ảnh. Một đòn chém ngang mang theo Kiếm Thế cùng sát ý sắc bén có thể cắt đứt tất cả mọi thứ trên đường đi bất kể là người hay vật thậm chí cả không gian cũng bị rạch phá. “ Hấp... ong... ong...” Sau một tràng dài tiếng kiếm ngân, Tôn Diệu Anh lần nữa xuất hiện cách vị trí ba nữ Đãng Hồng Trần vài trăm thước, nàng ta khẽ nhếch môi cười gằn đầy tự tin vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía địch nhân đứng thẳng lên tra kiếm vào lại vỏ. Nàng ta có thể chắc chắn đòn vừa rồi của mình ba cái nữ nhân kia nhất định không thể chống lại nổi. Một chiêu rút kiếm mang theo tốc độ cực hạn cùng Kiếm Thế lăng thiên vượt qua phàm giai này dù có là Chân Tiên thực thụ cũng không dám tùy tiện đỡ. “ Haha, thấy sao hả? Có đau đớn không? Đây chỉ là món khai vị mà thôi, ta phải từng chút từng chút một hành hạ khiến lũ tiện nhân các ngươi sống không bằng chết.” Tôn Diệu Anh ngửa cổ cười vang trong lòng chắc mẩm tiếp theo ba nữ Đãng Hồng Trần sẽ phải thét gào đau đớn cả thể xác lẫn linh hồn, dưới sự van xin cầu khẩn của bọn họ cô ta sẽ lấy lại danh dự mặt mũi đã mất. Toàn trường lặng ngắt chỉ còn có mỗi tiếng cười của Tôn Diệu Anh, từng ánh mắt đổ dồn về phía cô nàng, có ngạc nhiên, khó hiểu cùng ý nhị chê cười châm chọc. Cuối cùng tự nàng ta cũng cảm giác có gì đó không đúng vội vàng quay ngoắc lại sau đó đồng tử co rụt đến khó tin, môi khẽ mấp máy run giọng quát lên. “ Các ngươi... sao lại... tại sao các ngươi không vấn đề gì? Tại sao? Không thể nào, đáng lẽ lũ tiện nhân các ngươi phải trúng đòn của ta rồi chứ?” Trước đại môn Tuyết Liên Cung, ba vị mĩ nhân mỗi người một vẻ vẫn xinh đẹp khoẻ mạnh đứng đó chẳng có lấy chút thương tổn nào, Đãng Hồng Trần đã sớm lùi ra phía sau lưng Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê, các nàng hướng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc hài hước về phía Tôn Diệu Anh. “ Chúng ta thì có làm sao? Kĩ nữ béo mập nhà ngươi cầm một cây kiếm nát múa may chẳng có tí sát thương nào, đang định diễn trò mua vui cho chư vị nam tử ở đây hay gì?” Tần Mộ Uyển chống nạnh miệng treo ý cười châm biếm. Đám khán giả xung quanh dường như cũng có suy nghĩ tương tự, bọn họ không biết cái gì gọi là Kiếm Thế cấp tiên. Chỉ thấy Tôn Diệu Anh bày ra một bộ dáng hầm hố bá đạo chuẩn bị xuất động đại chiêu. Sau đó lấy tốc độ nhanh như sao xẹt chém ngang qua phía ba vị tiên tử rồi kết thúc bằng một tư thế nhìn cũng khá ngầu. Toàn bộ quá trình lại chẳng hề gây ra chút thương tổn nào cho ba nàng kia, thậm chí một sợi tóc cũng không chém đứt nổi. Tôn Diệu Anh đây là muốn pha trò hay giận quá hoá rồ khiến kiếm chiêu vô dụng rồi? “ Không thể nào... rõ ràng sư muội đã chém trúng bọn họ rồi, sao mấy cái Địa Tiên đó có thể không hề hấn gì sau một đòn mang uy lực của Chân Tiên như vậy?” Vân Tùng Tử mặt già tái mét quay sang nhìn Trịnh Viễn Đông như tìm cho mình câu trả lời thoả đáng. Hơn ai hết bọn họ là người hiểu rõ nhất uy lực của Vô Lượng Kiếm Kĩ được gia trì thêm Kiếm Thế của Nhan Như Ngọc, đến cả đại trận cấp Chân Tiên trung kì cũng bị chém vỡ một mảng lớn, làm sao mấy cái Địa Tiên kia có thể không chút tổn hao như vậy được? Trịnh Viễn Đông cũng không khá hơn là bao, chút tự tin vừa lấy về thoáng chốc đã bị dập tắt ngúm. Tuyết Liên Cung này là cái nơi quỷ quái gì, bọn họ đến đây với tâm thái kẻ mạnh muốn dùng lực lượng bẻ gãy nghiền nát để dẫm đạp đối phương dưới chân. Thế nhưng từ đầu đến giờ hết chuyện này đến chuyện khác bất ngờ nối tiếp nhau xảy ra khiến mọi tính toán của bọn hắn lâm vào bế tắc. Bây giờ đến cả lực lượng cấp Chân Tiên cũng không làm gì được mấy nữ nhân này, chẳng lẽ chỉ còn nước xé rách da mặt mở ra đại chiến tiên nhân thực thụ hay sao? Trên pháp thuyền, đám người Nhan Như Ngọc không biết đã là lần thứ bao nhiêu trầm mặc, bọn họ là Chân Tiên đã sống mấy trăm năm trải qua cả thời kì chiến loạn Phong Thần gay gắt nhất nhưng cũng đã bắt đầu thấy hoài nghi nhân sinh trước những dị biến liên tiếp diễn ra hiện tại. Đãng Hồng Trần lấy thực lực Bán Tiên trấn áp toàn trường thì cũng thôi đi, dựa vào đâu hai cái nữ nhân lẳng lơ chỉ mới cấp Địa Tiên lại chẳng hề hấn gì trước một đòn toàn lực siêu việt phàm giai như thế? Bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn lại ngươi hoàn toàn im lặng không ai có thể lên tiếng nói thêm gì nữa, thế cuộc lại lần nữa rơi vào ngõ cụt. Chẳng ai có thể ngờ được đường đường là năm đại thế lực ẩn thế cấp tiên lại gặp muôn vàn trắc trở khó khăn khi tiến đánh một cái tông môn Địa Tiên cỏn con. Nếu để những gia tộc khác biết chắc chắn sẽ cười chê họ mất sạch mặt mũi. Chu Cương Liệt ở bên này lại hết sức bình thản, hắn nở một nụ cười khoái trá khi chứng kiến vẻ mặt như ăn phải con ruồi của đám tiên nhân trên pháp thuyền kia. “ Khà khà, chỉ có nhiêu đó lực lượng mà đòi làm tổn hại tới nữ nhân của ta, các ngươi đang nằm mơ sao?” Hắn tất nhiên không lo lắng, không chỉ bộ váy áo của Lạc Thủy mà tất cả y phục chúng nữ đang mặc đều là hắn đổi từ cửa hàng hệ thống, chất liệu tinh phẩm cấp Chân Tiên đỉnh lưu. Ngoài công dụng làm đẹp thì không khác gì một kiện pháp bảo phòng ngự bền chắc. Đừng nói là đám người Trịnh Viễn Đông mượn nhờ ngoại lực để ra oai, cho dù đích thân mấy tên Chân Tiên trên kia tự mình xuất chiêu nếu không dùng hết mười phần sức cũng khó thể khiến các nàng suy suyển chút nào. “ Không... ta không tin, lúc nãy chắc chỉ là do ta sơ sót chém hụt mà thôi, lũ tiện nhân dâm ô các ngươi làm sao có thể vô sự trước lực lượng của Chân Tiên được. Vô Lượng Kiếm Kĩ – Lưu Quang Lược Ảnh!” Tôn Diệu Anh chắc là người khó chấp nhận sự thật nhất, nàng ta mặt đỏ bừng bừng quát tháo như loạn trí, tư thế rút kiếm lại lần nữa bày ra, Kiếm Thế cùng tu vi mà Nhan Như Ngọc quán thâu trong ngọc bài là có thời hạn cùng trả giá, nàng muốn nhanh chóng đánh ngã những cái nữ nhân đáng hận kia trước khi bản thân kiệt sức. “ Xoẹt.... keng... kengggg.... keng....” Lần này Tôn Diệu Anh đề thăng gần như rút cạn chân khí của bản thân để thi triển chiêu thức, không chỉ lướt chém ngang một lần mà lặp lại thực hiện liên tiếp gần chục nhát. Âm thanh kiếm ngân cùng tiếng va chạm chát chúa phát ra không ngớt. Những nơi kiếm chém tới đều để lại một vệt dài cắt cho không gian nơi đây chằn chịt vết hằn sâu. Chỉ sau khi cảm thấy cơ thể gần như hư không vô lực suýt ngã quỵ thì cô nàng mới dừng lại chống kiếm thở hồng hộc, bộ dáng vô cùng chật vật không còn chút hồn nhiên thư thái như lúc đầu xuất trận. “ Hộc... hừ... lần này xem các ngươi có còn né được nữa hay không...” Tôn Diệu Anh vẻ mặt mong đợi quay đầu nhìn lại, nếu như không có gì bất ngờ thì với mười nhát chém như thiểm điện mang theo uy thế tiên nhân đó chắc chắn sẽ khiến đối thủ mất sạch sinh cơ thậm chí tứ phân ngũ liệt không có đường sống. Nhưng đáp lại sự chờ mong của nàng ta là một cái tát như trời giáng, ở trước đại môn kia những vết rạch phá không gian đã từ từ khép lại, ba thân ảnh vẫn đứng đó dửng dưng chẳng có chút nào đau đớn chật vật, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đưa ánh mắt như nhìn một con khỉ nhảy nhót về phía Tôn Diệu Anh.