Chương 568: Thôi miên
Chương 568: Thôi miên
“ Lão bản, còn không mau bố trí người khác đến giúp ta may đồ đi, còn đứng đực ra đó làm gì?” Chung Ly Lạp Chân giọng đầy cao ngạo chống tay liếc mắt ngó qua gã béo. “ A vâng, các ngươi ai rảnh tay mau tới giúp lấy số đo đi nào, đừng để khách quý phải chờ đợi như vậy chứ.” Hắn lớn giọng gọi về phía mấy thợ may còn lại, bọn họ đều trước sau ăn ý lắc đầu nói mình đang bận rộn với khách riêng không ai dứt ra được. “ Sao hở? Tiệm vải lớn như vậy sao lại làm ăn tất trách như thế? Hay là chúng ta đi nơi khác đi.” Vương Nhã Khuê nhạy bén đã nhìn ra chủ tớ nơi này đang mưu đồ gì đó, nàng ta đảo mắt làm bộ bất mãn để đẩy nhanh tình huống. “ A, xin chư vị tiên nữ dừng bước, phải làm sao đây, tiệm chúng tôi dạo này quả thực người đến may y phục quá nhiều, số lượng thợ làm việc lúc nào cũng không đủ.” Tên kia hốt hoảng vội vàng lê thân mập chắn đường giải thích. “ Vậy thì sao? Vị tỷ muội này của ta đang muốn tân trang lại bản thân để lấy lòng nam nhân của nàng ta đó, không có thời gian để dây dưa đâu.”
Vương Nhã Khuê khoanh tay đẩy cặp ngực sữa lên cười khẩy, giọng điệu mang theo đầy châm chọc. Chung Ly Lạp Chân cũng hừ mũi không thèm để ý chỉ chăm chăm nhìn tên chủ tiệm. “ Ôi, tuy người làm đều đã bận nhưng nếu vị cô nương này không ngại thì tôi có thể đích thân giúp lấy số đo, chọn vải và may thành y phục hoàn chỉnh, dù sao bổn tiệm cũng xuất thân từ thợ may a, tay nghề nhất định không làm các vị thất vọng.” Hắn híp mắt nở một nụ cười chân thành nhất, nét mặt không chút tà ý vụ lợi nào. “ Gì cơ? Không thể nào, ngươi là nam nhân, việc lấy số đo đều phải đụng chạm thân thể, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Chung Ly Lạp Chân lùi người lại gắt giọng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người đến nơi. “ Ôi ôi cô nương bớt giận, tôi chỉ là gợi ý phương pháp mà thôi tuyệt đối không có ý nghĩ xấu, nếu cô không đồng ý vậy thì chỉ có thể đợi thợ của bổn tiệm làm xong mới tới lượt. Chúng tôi xưa nay làm ăn đàng hoàng, bản thân lão bản tôi cũng đã làm thợ may nổi tiếng trong thành mấy mươi năm, đạo đức nghề nghiệp vẫn là tất yếu, xin cô chớ hiểu lầm.”
Tên này trưng bộ mặt cầu tài ra khiến người nhìn liền bớt đi vài phần bực bội, bàn tay hắn khẽ xoa đưa ra mặt nhẫn trên ngón trỏ khiến Chung Ly Lạp Chân chú ý. Vương Nhã Khuê mỉm cười ý nhị, nàng gần như đã hiểu gã béo kia định làm gì, lại ngó thấy chiếc nhẫn trên tay hắn, lần này thật may mắn, có gã chủ tiệm dê xồm này giúp đỡ vậy thì công cuộc khiến ả thục nữ kia sa đoạ càng là dễ làm hơn rồi. Nàng âm thầm truyền âm cho mấy tỷ muội khác, chúng nữ ngó nghiêng qua nhau sau đó nháy mắt ăn ý. “ Hừ, cô lại quen thói hung dữ làm lớn chuyện rồi, ông chủ cũng là có ý tốt muốn giúp chúng ta không mất thêm thời gian mà thôi, để người ta đo một chút thì có sao đâu chứ, người ta ở thành này mở cửa tiệm lớn như vậy, khách nhân ra vào nườm nượp liền biết là uy tín đáng tin cỡ nào rồi, còn phải lợi dụng một cái nữ nhân như cô để mang tiếng xấu hay sao?” Vương Nhã Khuê khinh khỉnh nói chêm vào. “ Đúng đó, chúng ta không có thời gian để chờ đợi mãi đâu, nếu không cô cứ mang cái bộ dáng quê mùa xấu xí này mà tiếp tục ra đường.” Băng Tâm lạnh lùng không chút nào nể nang tiếp lời, mấy nàng kia cũng cùng dạng phụ hoạ. Nhưng thời khắc này dường như Chung Ly Lạp Chân không còn nghe thấy bọn họ nói gì nữa, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc nhẫn trên tay tên chủ tiệm. Thứ này như có một thứ ma lực vô hình gì đó khiến nàng bất giác không còn suy nghĩ gì được nữa, ánh mắt dần rơi vào trạng thái đờ đẫn, tiềm thức mách bảo nàng phải nhất nhất nghe theo lời của gã đàn ông trước mặt. Truyện được convert và đăng ở Sắc Hiệp Viện (Sachiepvien.net)
“ Đ... Được... vậy... vậy làm phiền lão bản giúp ta đo lường thật kĩ nhé.” Nàng nói bằng giọng vô hồn giống như bị ai đó điều khiển. “ Tốt a, mời cô nương đến gian bên này.” Tên béo mặt nọng cười hớn hở dẫn nàng tới một căn buồng được phủ màn vải ngăn cách, chỗ này được thiết trí riêng để khách nhân lấy số đo một cách kín đáo. Chung Ly Lạp Chân như con rối, toàn thân nàng như mất tự chủ cứ theo lời gã kia mà bước đi vào trong buồng. Chúng nữ bên ngoài chăm chú ngó theo, Thanh Tâm tròn xoe mắt ngạc nhiên dùng thần thức truyền âm nói. “ Gã này thủ đoạn cũng không đơn giản a, chiếc nhẫn trên tay hắn thế mà có thể dễ dàng thôi miên sai khiến một cường giả Địa Tiên như vậy, không lẽ hắn cũng là cao thủ ẩn giấu thực lực?”
“ Làm gì có, chỉ là một tên phàm nhân may mắn có được bảo vật mà thôi. Viên đá trên nhẫn của hắn là một loại ngọc có khả năng bảo lưu lực lượng, bên trong đã được ai đó thêm vào năng lượng chân khí cùng với vài môn pháp thuật hệ thôi miên cùng loạn thần. Người sở hữu không nhất thiết phải là tu sĩ chỉ cần nhỏ máu nhận chủ vẫn có thể tùy thời sử dụng theo ý mình.” Vương Nhã Khuê lắc đầu bĩu môi đáp. “ Ừm, thứ này càng dùng càng tiêu hao, một lúc nào đó khi chân khí bên trong đã hết sạch thì nó sẽ trở thành viên đá vô dụng. Gã mập trạch đó chỉ dùng nó để thôi miên làm chuyện xấu với mấy cái nữ tử phàm nhân nên có lẽ không tiêu tốn nhiều, sử dụng thêm vài năm không thành vấn đề. Viên đá cơ bản chỉ mang pháp thuật thôi miên ở tầng cấp Nguyên Anh đối với chúng ta gần như không có tác dụng, nhưng ả họ Chung Ly đó đã bị chủ nhân phong ấn tu vi hiện tại ngoài trừ thân thể dẻo dai thì không khác gì người thường nên mới dễ dàng dính chiêu như vậy.”
Tần Mộ Uyển tiếp lời bổ sung, mấy nàng kia lúc này mới hiểu rõ, ai nấy âm thầm mặc niệm cho Chung Ly Lạp Chân xấu số, đường đường là một đại năng Địa Tiên tối đỉnh cao nhất phàm giai lại luân lạc đến nỗi bị một cái béo mập thường dân thao túng, đây cũng xem như mở màn cho chuỗi ngày đắm chìm trong nhục dục không lối thoát của cô nàng thục nữ kiên trinh thủy chung này. Trong buồng kín không gian cũng không rộng rãi lắm, tên chủ tiệm với cái bụng phệ nét mặt đã hoàn toàn thay đổi trở nên xảo quyệt và đầy dâm dê khác xa nụ cười hoà nhã hiếu khách lúc nãy. Hắn ngắm nhìn nữ tử trước mắt từ đầu đến chân, lòng rộn ràng háo hức có chút không chờ được nhưng vẫn phải cố nhịn, công dụng của viên đá thôi miên là có thời gian, hắn phải tranh thủ thời cơ làm những điều mình muốn. Đối với những nữ nhân như tiên kia dù đã nhìn ngắm hết mông đít cùng âm hộ của mấy nàng nhưng hắn vẫn không dám làm gì quá phận, trực giác cho biết nếu đụng vào mấy cô gái đó hắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Tuy trong lòng vẫn hơi khó hiểu tại sao mấy nàng tiên nữ ngoài kia lại tạo điều kiện tốt cho mình ra tay với cô gái này nhưng dâm tính dường như che lấp đi trí óc, hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, hàng đã đến tay không hưởng thì uổng phí. “ Cô nương, ta bây giờ bắt đầu lấy số đo đây nhé, trong quá trình có sơ ý động chạm cũng đừng làm quá lên, đây hoàn toàn là vì muốn may cho cô y phục thật đẹp thôi.”
Trên tay tên chủ tiệm cầm một sợi dây mảnh, thời đại này vẫn chưa có đơn vị đo lường cụ thể nên chỉ có thể dùng thước hoặc dây ước lượng. Hắn đưa viên đá phát ánh sáng xanh huơ huơ trước mặt Chung Ly Lạp Chân, miệng thì thầm mấy câu dụ hoặc đơn giản. “ Ân ân... May đồ tốt... đo đi, ta sẽ không kêu đâu.” Nàng như cái máy khẽ gật đầu, đôi tròng mắt nhìn thẳng không có tiêu cự, tâm trí lúc này như có một tầng sương mù che kín, nàng chỉ có thể nghe theo thanh âm của tên chủ tiệm mà làm theo không chút phản kháng. Dù mang file truyện này đi làm gì nhớ ghi nguôn file truyện là từ Sắc Hiệp Viện