Chương 567: Âm mưu hái hoa tặc
Chương 567: Âm mưu hái hoa tặc
“ Hừ, cái này mà gọi là y phục sao? Vừa mỏng vừa hở hang đủ chỗ, các ngươi ở đây là bán đồ cho kĩ viện hở?” Chung Ly Lạp Chân cầm sách nhìn qua một lượt rồi bĩu môi gay gắt. Câu nói của nàng khiến tất cả mọi người ở đây đều quay lại nhìn với ánh mắt không mấy thiện cảm, bọn họ đều là tiểu thư phu nhân nhà quyền quý trong thành, ả kia lại dám nói trang phục ở đây là dành cho kĩ viện vậy khác nào chửi xéo tất cả bọn họ làm gái lầu xanh. “ Hừ, nữ nhân quê mùa từ đâu đến lại dám chê bai trang phục của cửa hàng lớn nhất phủ Khánh Bình? Lão bản ông thực là, loại người thế này mà cũng cho phép bước chân vào đây.”
“ Hứ, cái loại cổ hủ lạc hậu chả biết gì về xu hướng ăn mặc còn dám lớn giọng ở nơi dành cho tầng lớp cao chúng ta. Cô ta giống như thị nữ hầu cận của mấy nàng kia, thật vô lễ không biết thân biết phận.”
Một vài người liếc mắt khinh bỉ buông ra lời mỉa mai, dù nói nhỏ nhưng cũng đủ để Chung Ly Lạp Chân nghe rõ, nàng ta tức tối định đứng lên cãi tay đôi liền bị Vương Nhã Khuê kéo lại. “ Nè, cô làm mất mặt đủ chưa? Dù gì cũng là người có danh tiếng sao cứ hành xử như mấy nông phụ thôn quê vừa quê mùa vừa cục súc chợ búa như vậy. Cứ theo cái tính nết này chắc chắn nam nhân sẽ dần tránh xa cô đó có biết không?”
“ Hứ, ta mới không thèm....” Chung Ly Lạp Chân định cự lại nhưng chợt nghĩ tới vẻ mặt của Chu Cương Liệt, mấy nữ nhân bên cạnh hắn ai nấy đều ngoan ngoãn dịu dàng như mèo nhỏ. Vương Nhã Khuê kia nổi tiếng là yêu nữ ác độc máu lạnh khi ở trước mặt hắn cũng phải thu lại nanh vuốt nhu thuận quỳ dưới chân. Vị tiên nhân này có vẻ thích nữ tử biết nghe lời, nếu nàng cứ giữ cái tính ương bướng khó gần chẳng phải sẽ bị hắn ghét bỏ... Không, nàng nhịn, nhịn là vì thu liễm bớt tính tình để khỏi làm Mã ca bận tâm nữa, nàng là vì tình lang mà cố gắng, không liên quan tới gã tiên nhân thối biến thái hoang dâm kia. “ Xin... xin lỗi đã lỡ lời.” Không biết tại sao thâm tâm nàng chợt phát sinh mâu thuẫn, cam chịu cúi đầu trước một đám phàm nhân nói lời xin lỗi, việc mà trước đây dù có kề dao bắt ép nàng cũng nhất quyết không làm. Mấy vị tiểu thư phu nhân kia thấy thái độ thành tâm của Chung Ly Lạp Chân thì cũng không chấp nhất nữa, họ quay lại tập trung vào đo đạc váy áo của bản thân. “ Hừm, như vậy không phải tốt hơn sao? Bớt bướng bỉnh gay gắt đi, dù gì cũng là tỉ muội tình thâm mà.” Tần Mộ Uyển cười hoà nhã nói, Chung Ly Lạp Chân hơi nhướng mày, từ khi nào mình thành tỷ muội với mấy ả tiện nhân này rồi? Nhưng cũng không phản bác lại, nàng đang ở thế hèn, nhiều khi chịu thua thiệt một chút lại dễ sống hơn. “ Vị cô nương này chắc là ở nơi khác tới nên không biết, trang phục ở tiệm chúng tôi là theo xu thế mới nhất được tất cả các cô gái ở Sở quốc và các vùng lân cận yêu thích. Nghe những tu sĩ ở Tuyết Liên Cung nói đây là phong cách ăn mặc của tiên tử trên trời đó, hoa lệ tự do phóng khoáng không bị gò bó bởi những quan niệm thế tục lạc hậu. Khoe ra được hết những nét đẹp vốn ẩn giấu bên trong, chỉ có những cô gái tự ti mặc cảm hoặc có khiếm khuyết mới phải che đậy mà thôi.”
Lão bản mập vừa nói vừa đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn lấy nữ tử kém sắc nhất trong nhóm người, Chung Ly Lạp Chân mím môi giận mà không tiện phát tiết, nàng đời nào từng bị một cái phàm nhân thấp kém buông lời sỉ vả như thế, quả thực là mất mặt không thôi. Nếu là nàng của trước kia tuy sẽ không giết người bừa bãi nhưng ai dám cả gan trêu chọc cũng phải bị lột một lớp da, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn chứng minh cho họ thấy mình không phải xấu xí, chỉ là chưa ăn diện mà thôi. “ Ừm, ta chọn cái này, cái này nữa, dùng loại vải tốt nhất, không cần quan tâm tiền bạc.” Nàng chỉ vào sách mấy mẫu váy khá gợi cảm cùng vài món phụ kiện. Nữ thợ may nhìn qua sau đó gật đầu lấy ra sợi dây định lấy số đo cơ thể cho nàng. Chợt cô ta khẽ liếc qua thấy gã chủ tiệm đang nháy mắt ra hiệu với mình, đã ở chỗ này nhiều năm làm sao người thợ may không hiểu ý của ông chủ mình, cô ta thầm cảm thán tội nghiệp cho vị khách nữ xui xẻo sau đó thân người hơi run lên ôm trán lui về sau. “ Ngươi sao vậy?” Chung Ly Lạp Chân nhíu mày khó hiểu. “ A, không có gì chỉ là bệnh đau đầu tái phát mà thôi. Ông chủ, hôm nay có lẽ tôi không thể làm tiếp được, xin phép được về sớm a.” Nữ thợ may đưa vẻ mặt yếu đuối tội nghiệp nhìn về phía lão mập. “ Chà, cô vất vả rồi, chuyện ở đây cứ giao lại cho ta, cầm lấy tiền này mua thuốc bồi bổ đi.” Lão bản điệu bộ rất quan tâm tới nhân viên đưa ra mấy đồng, nữ thợ may liền hớn hở cầm lấy cúi đầu tạ ơn rồi lảo đảo xuống lầu. Chuyện như thế này những người ở đây đều đã nhiều lần chứng kiến rồi, tên chủ tiệm béo mập kia vốn là một cái dê cụ thường xuyên tìm cơ hội quấy rối khách nữ thậm chí nhiều nàng còn bị hắn cưỡng đoạt ngay tại trong cửa hàng. Những người làm công ở đây vì không muốn rắc rối lại được hắn cho tiền nên đều mắt nhắm mắt mở tiếp tay cho ông chủ của mình làm bậy. Tuy hành động bá đạo là thế nhưng lại chưa hề bị ai tố cáo, đơn giản là vì hắn có chiêu trò riêng. Tên chủ tiệm tuy là người phàm nhưng lúc trước may mắn đã đạt được một món bảo vật, mặt ngọc trên chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón trỏ của hắn có công dụng hết sức huyền diệu làm ảnh hưởng thần trí khiến người nhìn vào liền bị thôi miên trong thời gian ngắn. Từ các tiểu thư đài các, phu nhân nhà giàu tới những nữ tử có chút tư sắc, người nhẹ thì bị sờ mó sàm sỡ, nặng hơn tất nhiên là thất tiết, thân thể hoàn toàn ban cho hắn hưởng thụ. Các nạn nhân sau khi tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã muộn, tấm thân trong sạch hoàn toàn bị vấy bẩn, hắn tiếp theo liền dùng đủ thứ thủ đoạn miệng lưỡi từ dụ dỗ, mồi chài thậm chí đe doạ các nàng không được nói ra. Dù ăn mặc phóng khoáng nhưng quan niệm đạo đức phụ nữ phải giữ tiết hạnh vẫn không thay đổi, mấy cô gái kia phần vì thần trí không tỉnh táo lại lo sợ chuyện mình thất thân bị bại lộ nên đều nhắm mắt chấp nhận. Tên béo này rất biết nắm bắt tâm lý nữ nhân, sau khi đe doạ lại liền cho các nàng đãi ngộ thêm nhiều tặng phẩm, giảm giá các mặt hàng, thế là một số cô gái dù biết phải bán thân nhưng vẫn len lén ghé qua chỗ hắn thường xuyên để hưởng ưu đãi. Gã lão bản này cũng vô cùng khôn ngoan, hắn rất biết lựa chọn con mồi phù hợp để ra tay, không bao giờ dám đụng vào người tu hành hoặc mấy nữ nhân nhìn qua liền biết có bối cảnh lớn. Bởi vậy nên tuy làm việc xấu đã gần hai mươi năm nay nhưng hắn vẫn chưa từng vướng phải rắc rối nào. Lần này cũng thế, tuy đã tận mắt thấy Lam Hinh, Vũ Uyên và Khinh Y khoe trọn vòng ba với cái âm hộ khêu gợi trước mặt nhưng hắn ta vẫn giữ được tỉnh táo nhìn nhận sự tình, mấy cô gái này nhìn bề ngoài dâm tao nhưng rõ ràng từ nhan sắc đến khí chất đều bất phàm không phải là một thương nhân như hắn có thể sờ đến. Nhưng cô nương tính khí đỏng đảnh này thì khác, nghe qua cách trò chuyện của nàng ta với mấy mĩ nữ kia thì hai bên tuy ngoài mặt gọi nhau tỷ muội nhưng thực tế hình như không được thuận hoà, không biết vì nguyên do gì nên mới phải đi cùng nhau. Nàng này mặc dù nhan sắc không thể bì được với những cái tiên nữ kia nhưng đối với hắn đã là tốt lắm rồi, so với mấy cô gái trong thành vẫn hơn xa.