thứ 2, cô chỉ nhìn lướt qua tôi, rồi rất nhanh lại gọi tên người khác.

thứ 2, cô chỉ nhìn lướt qua tôi, rồi rất nhanh lại gọi tên người khác. Cuộc điểm danh kết thúc, cô cất sổ, tuy nhiên lại có thêm 1 tên nào đó đến muộn, xin vào lớp, cô hỏi lí do đi muộn và thông báo đã điểm danh xong rồi nếu ai đi muộn vào sau cô, cô sẽ không điểm danh nữa và coi như vắng mặt. hắn ta vẫn xin đi vào lớp để học. “May I come in” Cô thông báo, lớp chúng ta là ghép từ nhiều lớp trong khoa Kinh tế lại với nhau, do vậy, để quá trình học diễn ra suôn sẻ, cô cần một bạn hỗ trợ cô trong việc quản lý lớp học, điểm danh… trước khi cô lên lớp giống như một lớp trưởng. Có bạn nào tự ứng cử vị trí này không? Bạn đó sẽ được cộng điểm vào điểm 30% (30% là điểm đánh giá quá trình học, 70% là điểm bài thi). Tôi thì đang đắn đo, mơ mộng được làm trợ lý của cô, được gần và hỗ trợ cô trong lớp học. Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình về tương lai tốt đẹp với cô, thì tên đi học muộn lại đứng lên ứng cử. Cả lớp lại cười Ồ lên. Tuy nhiên cô lại nhận hắn làm “Lớp Trưởng”, cô giải thích: Để hỗ trợ cô quản lý các bạn từ nhiều lớp khác nhau, cô cần một bạn năng động, hoạt bát, nhiệt tình, đúng giờ. Không quan trọng là bạn đó có học tốt môn của cô hay không và cần thêm một bạn “Lớp phó” nữa Tôi vẫn còn hi vọng, nhưng lại đắn đo làm “phó” cho thằng kia thấy không ổn lắm, nên chắc là thôi, bỏ qua. Rất nhanh có một bạn nữ đã “ứng cử” vào vị trí “lớp phó” và được cô nhận luôn. Bắt đầu vào học, cô viết và hướng dẫn đọc phát âm một số từ mới trong bài học. Rồi gọi 2 bạn đứng lên đọc hội thoại, vẫn là tên đi muộn và một bạn nữ nữa đọc đoạn hội thoại, mà tên đi muộn nhìn đểu đểu thế thôi mà vốn từ và phát âm khá chuẩn. Tôi có chút ghen tị với hắn. Cô Ngọc Lan viết bảng, lúc ban đầu là đứng thẳng lưng, sau đó hơi khom lưng cúi người viết xuống, tiếp đến là cô ngồi hẳn xuống để viết, vì từ mới nhiều cô còn viết thêm phần phiên âm nữa nên khá tốn diện tích, hôm nay cô mặc quần dài nên thoải mái vận động, tôi còn có thể nhìn thấy viền quần lót của cô nổi lên ở mặt sau cặp mông căng tròn đó. Suýt nữa thì phụt máu mũi, lưng chiếc quần lót màu trắng còn thấp thoáng hiện lên khi cô ngồi. Chiếc sơ mi mỏng manh của cô cũng hằn lên những chi tiết của áo ngực màu trắng, lúc cô giảng bài, chỉ vào hướng dẫn đọc từ mới, cô xoay ngang người, bộ ngực của cô phập phòng sau vạt áo, qua khe hở giữa hai chiếc cúc áo có thể nhìn vào phía bên trong màu áo lót của cô. Lúc đọc từ mới, cô dùng thước bắt đầu chỉ các từ mới trên bảng, từ trên xuống dưới, rồi đọc ngược lại từ dưới lên trên, đầu óc tôi ù ù, u mê, tôi đang tưởng tượng đến cô đang chỉ vào các vị trí nhạy cảm trên người mình bắt đầu từ đôi môi, đến cổ trắng ngần, ngọn núi đôi đầy đặn, đến vùng bụng thon gọn, rồi chỉ tiếp xuống vòng 3 với cặp mông căn tròn rồi cuối cùng là cặp đùi dài miên man. Mỗi lần cô chỉ vào một từ tôi lại nhìn sang vị trí tương ứng trên người cô. Sang tuần tiếp theo, tên đi học muộn (Lớp trưởng) tên Thế Anh, sau tiếng chuông báo vào lớp bắt đầu điểm danh, được một nửa danh sách thì cô Ngọc Lan đến. Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan tay dài màu trắng, váy bút chì màu đen, giầy gót thấp. tóc xõa và cặp kính cận quen thuộc. 2 tiết hôm nay từ mới ít, nên không được ngắm cô cong mông lên để viết bảng, những cơn gió khuyếch tán mùi hương thoang thoảng của cô. Hôm nay nặng về chữa bài tập liên quan đến chia động từ, mẫu câu. Một số người được cô gọi lên bảng để chữa bài tập, số lượng bài cũng khá nhiều, tôi hôm nay cũng vớt vát xung phong lên bảng làm bài tập, là bài tập cuối cùng luôn, phần này hơi khoai nên cũng ít người giơ tay, tôi thì cũng không tự tin về đáp án là đúng hay sai, cứ giơ tay lên làm thử, sai thì sửa thôi. Tôi là người khá cẩn thận nên viết chữ cũng khá được, để lấy lòng cô tôi nắn nót viết từng chữ, đến khi còn lại mỗi một mình trên bảng. Cô bắt đầu chữa bài tập, đến khi chữa xong của một người tôi mới viết xong và đi xuống, đi qua cô, cả người cô tỏa ra một mùi hương thơm phức, ngào ngạt. theo thứ tự cô bắt đầu chữa từ trái sang phải, cứ mỗi lần chữa bài cô lại lùi từ trái qua phải, miệng cô thao thao bất tuyệt giảng dạy, trường hợp này thì chưa như thế nào, câu này phải dùng từ nào… Cô giải thích rất chi tiết và dễ hiểu, mọi người đang rất tập chung để ghi chép. Bỗng …A… một tiếng. Mắt tôi nhìn lên trên bảng, cả thân người cô đổ ầm xuống phía dưới bục giảng, do cô chăm chú giảng bài không để ý và cứ thế lùi ra sau hết chiều dài của bục giảng, và thế là cả người cô đổ ầm xuống phía dưới…Bẹp… cái chậu nước rửa tay vỡ tan, nước chảy ra lênh láng, bình nước uống cũng đổ sập, nhưng không vỡ, chỉ nước ở chậu rửa tay vỡ tan dưới sức nặng của cặp mông cô. Đám con trai đứng phắt dậy rồi chạy sang đỡ cô, tôi cũng đến nhưng không kịp đỡ cô, thằng Lớp trưởng nó đã nhanh tay luồn qua nách, đứng sau dùng sức đỡ cô dậy, cả người cô như mềm nhũn không còn chút lực nào, vừa mới đứng dậy được đã lại quỵ xuống, hắn lại vòng tay ôm lấy bụng cô kéo lại ép chặt vào người hắn, cả người cô mềm nhũn và đang ở thế quỵ xuống nên khi trượt xuống tay hắn không thể giữ chặt, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn mới giữ cả thân người cô không bị trượt xuống, hắn ép sát, nắm chặt và kéo cô đứng lên một lần nữa. Váy cô đã ướt nhẹp, những dòng nước cứ thế liên tục chảy từ chiếc váy xuống đầu gối và xuống chân cô, ở phần bụng một ít nước thấm lên chiếc áo trắng của cô, làm nổi lên phần bụng cô, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy lỗ rốn của cô. Lúc này cô Ngọc Lan đã bắt đầu hoàn hồn sau một pha ngã thất điên bát đảo, thằng lớp trưởng thì tay vẫn cứ giữ chặt cô, cả người trước của hắn áp sát chặt vào phía sau của cô, phần bên dưới của hắn áp vào mông cô, người cô hơi đổ về phía trước, tư thế cực kỳ đen tối. Khi cô đã tỉnh táo và nhận ra tư thế oái oăm đó, cô bảo hắn “Được rồi, không phải giữ cô nữa, cô tự đứng dậy được”, rồi cô đi về phía bàn đầu ngồi tạm ở đó. Sau khi cô Ngọc Lan rời khỏi vòng tay của tên lớp trưởng, cả người hắn đơ ra, bên dưới, chiếc quần hắn cũng ướt vì chạm vào mông cô Ngọc Lan, tôi có thể nhìn thấy chiếc quần của hắn đã nổi cộm lên một thứ gì đó rất mờ ám. Rồi hắn vụt chạy về phía nhà vệ sinh. Cô Ngọc Lan sau một hồi mặt trắng bệch đã có chút ửng hồng. Tôi thì nâng cái bình nước lọc lên giá nước, đám con gái thì phụ lau dọn, thấm nước. Được một lúc cô Ngọc Lan cũng đi ra ngoài, dáng người đi hơi khập khiễng, tôi định chạy ra đỡ, nhưng cô bảo cô không sao rồi hướng đi phòng vệ sinh. Sau khi dọn dẹp xong, thì cô Ngọc Lan và tên Lớp trưởng Thế Anh cũng cùng nhau quay trở lại lớp. Váy cô mặc ôm sát phần mông, đùi nên viền chiếc quần lót nổi lên rất rõ, đặc biệt, sau khi trở lại, váy của cô nhìn nhăn nhó, nhưng đã không còn chảy nước xuống nhiều nữa, thi thoảng chí có một giọt nước vờn từ trên xuống dưới. Cô thông báo, tiết này nghỉ sớm, các em về nhà xem trước bài mới. Rồi cô thu dọn sách vở để về, thằng Lớp trưởng cũng thấy thu dọn đồ đạc. Tôi lên hỏi cô có cần tôi đưa cô về không thì cô bảo không, cô tự đi được. Tôi cũng thu dọn sách vở, và ra ngoài hành lang hóng gió, đợi tiết 3 4 5 tiếp theo. Nhìn ngắm ngôi trường của tôi, tươi xanh, nhưng quy hoạch lộn xộn, và nhiều tòa Nhìn xuống bãi gửi xe, tôi thấy cô Ngọc Lan đang đứng đợi, rồi một lúc sau thấy thằng Lớp trưởng dắt xe cô đi ra, cô trèo lên yêu sau một cách khó khăn, cả người cô xoay về phía bên trái, hai chân chụm lại hướng phía bên trái, kiểu ngồi quen thuộc của con gái khi mặc váy. Tiếng xe vang lên, bắt đầu di chuyển chậm chậm, đi qua nhà để xe có một cái G, vì xe đi chậm qua đó nên có hơi mất cân bằng, tay phải cô theo bản năng vòng qua ôm bụng của hắn để không bị rơi ra khỏi xe, cả hai xa dần khỏi tầm mắt tôi đến lúc biến mất nơi lối rẽ. Tôi cứ đơ người ra ở đó, đến lúc có thằng bạn cùng lớp tê Tùng đến vỗ vai tôi mới giật mình. Tôi hỏi có quen thằng Thế Anh lớp trưởng môn Tiếng Anh kia không? Thằng Tùng bảo tôi là Thế Anh ở cùng trọ với nó hay chơi game và nhậu nhẹt ở xóm trọ cùng nhau. Đứng chém gió hỏi chuyện linh tinh với thằng Tùng, khen cô Ngọc Lan xinh quá, lựa chọn học môn của cô thật là quyết định chọn môn học đúng đắn nhất thời sinh viên của nó, đến lúc chuông ra chơi vang lên, 15 phút sau tiếng chuông tiết 3 vang lên (Giữa tiết 2 và tiết 3 được nghỉ 15 phút). Chúng tôi đi lên tầng 3, thằng Tùng nói bâng quơ một câu làm tôi giật mình: “Sao thằng Thế Anh chưa quay lại để lên lớp nhỉ? Về cũng lâu lâu trên 30 phút rồi ấy chứ”. Tôi hỏi lại: “Thế Anh nó có tiết 3 nữa à” Tùng: “Ừ, hôm nay nó có 5 tiết, tiết này nó học môn Đầu tư thì phải” Tôi: “Chắc nó về thay quần áo, chưa kịp quay lại” Đến lúc vào lớp đầu óc tôi cứ suy nghĩ lung tung, không biết thằng Thế Anh đưa cô Ngọc Lan về rồi có chuyện gì không? Sao hắn chưa quay lại? hay tại nhà xa quá hắn không kịp quay lại đúng giờ, thay cả quần áo nữa sẽ lâu, chắc lát nữa hắn mới đến! Hết tiết 3, chả tiếp thu được gì ngoài suy nghĩ lung tung, tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan: “Cô về đến nhà chưa ạ, cô có bị sao không?” từng giây trôi qua, từng phút, chuông tiết 4 vang lên… rồi 15 phút… 30 phút… rồi hết cả tiết 4… tôi nóng lòng muốn gọi cho cô hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, thì chuông tiết 5 vang lên, vội chạy vào lớp vì giáo viên đã đến. ngồi trong lớp cứ nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình vẫn tối đen, đến giữa tiết bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi vội vàng đảo mắt qua xem giảng viên có đang để ý tôi không rồi mở tin nhắn ra đọc: Nhà mạng: “TANG 50% GIA TRI THE NAP TRONG NGAY…” Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc bực tức trực trào trong người. Từng phút còn lại trôi qua đối với tôi như cực hình, nhìn vào đồng hồ treo trên tường, kim giây chỉ vào từng giây trên mặt đồng hồ, từng giây chậm chạp. tôi lại nghĩ đến cả thuyết tương đối của Albert Einstein về không gian và thời gian mặc dù chả hiểu cái mẹ gì ^^. Đến lúc hết tiết 5, tôi quay lại hỏi thằng Tùng bạn cùng lớp (Chúng tôi đăng ký chọn giáo viên giống nhau nên học cùng một lớp): “Ông không đợi Thế Anh cùng về với nó à” Tùng: “Không, thằng cùng lớp với Thế Anh nó bảo hôm nay thằng Thế Anh nó trốn rồi, không thấy đi học”.
Tim tôi đập thình thịch, đầu tôi vang lên những câu hỏi liên hồi: Sao hắn không quay lại học? Đi muộn nhưng xin phép vào muộn có lí do vẫn được mà? Liệu cô Ngọc Lan có bị làm sao không? Liệu hắn về nhà có vào nhà cô không? Chồng cô giờ đó chắc chắn là chưa đi làm về… Tôi đi về ghé qua chợ mua ít thức ăn rồi bước nhanh về phòng, bước đi vội vã, nhanh hơn mọi ngày. Về đến xóm trọ, đảo mắt nhìn qua nhà cô thì cánh cửa nhà cô vẫn đóng chặt, không thể quan sát bên trong nên không rõ có ai ở nhà hay không. Tôi ngay lập tức muốn chạy sang nhà cô hỏi thăm, nhưng nhà cô đóng cửa chạy sang đó nhìn ngang ngó dọc người ta tưởng là trộm mất. Lại lủi thủi về phòng. ----------------------------------------------------------------- “Thế Anh đèo cô Ngọc Lan về, trong lòng hắn đang cảm thấy rất vui mừng, tai nạn của cô Ngọc Lan hôm nay tạo nên cơ hội cho hắn được gần cô, hắn hồi tưởng lại lúc cô ngã xuống, nhanh như cắt hắn chạy đến bên cô, vòng qua nách kéo cô đứng dậy, mùi hương của tóc, nước hoa tỏa ra trên người cô làm hắn ngây ngất. Bỗng cô Ngọc Lan lại khụy xuống, hắn theo phản xạ khom người vòng tay ôm lấy eo cô, nhưng người cô mềm nhũn, nên hắn ép chặt người hắn vào cô để giữ, người cô trượt xuống trong tay hắn, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn, giữ toàn bộ người cô lại, hắn cảm giác một vật mềm mềm êm ái chạm vào tay hắn, ép chặt làm bộ ngực cô càng thêm to lớn, hắn nhìn liếc qua cổ áo cô, một chiếc áo lót màu trắng, bao bọc trong nó là bộ ngực trắng ngần, đang nở ra to lớn vì có cánh tay hắn chống đỡ, và một cái rãnh sâu hun hút giữa hai quả đào tiên. Cả người hắn cứng đờ, cảm tưởng sức mạnh của hắn được tăng lên 150%, tim đập nhanh, làm cả người hắn nóng hừng hực, bên dưới của hắn từ lúc nào đã cứng ngắc, nổi một cục đâm vào bờ mông êm ái của cô, hắn lắc người nhè nhẹ, làm cặp mông của cô trượt qua phần dưới của hắn, đến khi phần dưới cứng ngắc của hắn đâm vào rãnh mông của cô làm hắn sướng tê dại. Đúng lúc đó cô Ngọc Lan như chợt nhận ra được điều bất thường, cô bừng tỉnh đứng thẳng người dậy, làm phần dưới của hắn luyến tiếc tách ra. Cô mở to mắt quay lại nhìn hắn, mặt cô hơi đỏ lên rồi cô đi ngồi lên hàng bàn ghế đầu của sinh viên. Để che dấu phần dưới cộm lên lộ liễu Thế Anh chạy vội ra ngoài, chọn một phòng vệ sinh, đóng cửa và nhanh chóng cởi chiếc quần phần trước đã hơi ướt thấm nước, phần dưới của hắn đã phồng to, cứng ngắc, được giải phóng khỏi lớp quần. Hắn dùng tay sóc nhẹ, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, làm hắn khoan khoái, được một lúc hắn dừng lại và đi tiểu, để quay trở lại lớp. Đúng lúc Thế Anh vừa xả nước xong, chuẩn bị quay lại lớp thì có tiếng bước chân đi vào phòng vệ sinh nữ. Thế Anh nghĩ có đứa con gái nào đó đi vào phòng vệ sinh nữ nên cũng không quan tâm, tay cầm cái lẫy gài cửa chuẩn bị bước ra bỗng mắt hắn mở to, như chợt nhận ra điều gì đó. Tiếng bước chân, tiếng giầy này quá quen thuộc, đó là tiếng bước chân của cô Ngọc Lan, không thể sai được. Thế Anh nín thở chờ đợi nhìn lên trên bức tường, nhà vệ sinh Nam-Nữ được ngăn cách nhau bởi một bức tường cao khoảng 3m. Phần bên trên không được xây kín mà để hở khoảng trống, do đó hai bên có thể nghe thấy được tiếng từ căn phòng bên cạnh. Tiếng đóng cửa, tiếng kéo khóa quần, tiếng sột soạt vang lên, tiếng giầy nệm xuống sàn, chắc cô đang nhấc chân lên, cởi bỏ cái váy đã ướt của cô ra, Thế Anh đang nhìn chằm chằm vào bức tường, không biết quần lót của cô có ướt không, nếu nó ướt có làm cô khó chịu không? Tay Thế Anh lại mò xuống dưới vuốt trụ, tưởng tượng phần dưới của cô giáo đang không mặc gì cả, cặp đùi trắng muốt, cặp mông tròn đầy bại lộ dưới ánh mắt của hắn. Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình, thì nghe có tiếng cô Ngọc Lan mặc váy lại, Thế Anh cũng nhanh chóng mặc lại quần và chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở ngoài hành lang chờ đợi. Cô Ngọc Lan đi ra dáng đi hơi có chút mất tự nhiên, chắc là cô vẫn còn đau, nhìn thấy Thế Anh cô sựng người lại, rồi rất nhanh lại đi qua, Thế Anh đi ngay đằng sau cô và nói: “Để em đưa cô về nhé”. Cô Ngọc Lan không nói gì và quay trở lại lớp, thông báo tiết 2 này các em tự đọc, có gì không hiểu tiết sau cô sẽ giải thích, lớp phó quản lý lớp cho cô, hết tiết 2 thì nghỉ. Thế Anh đi theo cô, đến cầu thang hắn vọt đến, xuống trước cô một bậc cầu thang rồi nói: “Để em đi trước, có gì em sẽ đỡ cô”. Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được, chỉ hơi đau chút thôi”. Cô Ngọc Lan một tay cầm lan can bước xuống bậc cầu thang đầu tiên, rồi nhẹ kêu lên: ..A..ui… rồi đứng sựng lại, vừa lúc nãy đi đường bằng chắc không bị đau, nhưng khi bước xuống cầu thang chân thấp chân cao phần đùi với phần hông hoạt động mạnh hơn nên cô bắt đầu thấy đau. Thế Anh: “Hay để em cõng cô xuống” Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được” Bước tiếp bước thứ hai, cô lại rên nhẹ: …a… Thế Anh xoay lưng lại nói: “Cô hai tay nắm vào vai em, dùng tay đỡ giảm bớt lực xuống hông, sẽ đỡ đau hơn đấy, em không nhìn đâu, cô đừng ngại”. Cô Ngọc Lan đắn đo, rồi nhìn ngang ngó dọc, giờ đang là giữa giờ tiết 2, tất cả các lớp đều văng vẳng lên tiếng giảng bài, hành lang vắng tanh. Cô cắn môi dưới rồi miễn cưỡng dơ hai tay nắm lấy vai hắn rồi từ từ bước xuống. Mấy bước đầu khá thuận lợi, phải công nhận có hiệu quả đỡ đau hơn, nhưng càng đi tay càng mỏi, nhưng cô Ngọc Lan vẫn rất cố gắng, chỉ còn vài bước nữa là đến tầng 1, may là lớp học chỉ ở tầng 2 chứ nó mà ở tầng 5 thì thôi chắc có khi phải cõng xuống thật. Chỉ còn 3 bước nữa thôi, trong lúc nóng vội cô Ngọc Lan đã bước quá đà làm cả người đổ ập về phía trước, lưng của Thế Anh cảm giác có 2 vật mềm mềm, đàn hồi áp vào lưng mình, người hắn gồng cứng lại, để giữ cho mình không bị ngã, cảm giác dễ chịu ở phía sau lưng, như được massage vậy, cực kỳ dễ chịu, hương thơm của tóc cô thoang thoảng vờn vào má hắn. Cô Ngọc Lan đã mất kiên nhẫn, không cần sự giúp đỡ của Thế Anh nữa mà nín đau, trực tiếp bước xuống nốt 2 bậc còn lại. Thấy mình vẫn còn đau sau một hồi bước xuống cầu thang, cô Ngọc Lan đành miễn cưỡng đưa chìa khóa xe máy cho Thế Anh để dắt xe đưa cô về, chứ sợ khi có chướng ngại, có vật cản phía trước phải dừng xe chống 2 chân, dạng chân ra thì sẽ đau, hoặc gặp tình huống bất ngờ sẽ không xử lý được. Sau một hồi vật lộn cô Ngọc Lan cũng chèo được lên xe, Thế Anh lúc này vừa quan tâm, trong đầu lại nảy lên ý định xấu, Thế Anh cố tình đi xe chậm, làm xe lảo đảo, đến cái G đi ra khỏi nhà gửi xe, Thế Anh hơi đánh lái sang trái làm xe hơi nghiêng, cô Ngọc Lan theo phản xạ tay phải nắm vào eo Thế Anh, làm Thế Anh cực kỳ mãn nguyện, rồi phóng vút đi, thỉnh thoảng gặp chướng ngại vật Thế Anh đánh lái hơi quá tay, mục đích để cô Ngọc Lan sợ rơi khỏi xe nên phải giữ chặt eo mình không buông ra. Đến được nhà cô Ngọc Lan, Thế Anh dừng xe, đỡ cô xuống, dắt xe vào trong nhà, rồi đỡ cô đi vào nhà. Căn nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp, mang hơi hướng hiện đại, phòng khách rất rộng, kế đến là phòng bếp, phòng tắm + vệ sinh. Cô Ngọc Lan bước vào nhà vệ sinh, nhưng chợt nhận ra điều gì đó: Tầng một không có quần áo để thay, ở trên tầng 2 phòng ngủ mới có quần áo. Cô bước đến, hít thở sâu, bước lên bậc thang thứ nhất, lại như lúc trước… A..ui… khi bước lên càng dùng nhiều lực ở đùi và hông, càng đau hơn. Thế Anh thì vẫn đang mải mê ngắm nhìn kiến trúc ngôi nhà, đến khi nghe được tiếng cô Ngọc Lan mới quay đầu lại, cô Ngọc Lan cũng nhìn hắn, 4 mắt chạm nhau, mà không phải là 6 mắt mới đúng vì cô Ngọc Lan còn cặp kính cận nữa, bằng cách thần kỳ nào đó, khi cô ngã cặp kính của cô không bị văng ra ngoài. Cô Ngọc Lan định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Thế Anh nhìn và lập tức hiểu ra, đi đến bên cô Ngọc Lan: “Em đỡ cô lên nhé” Cô Ngọc Lan hết cách rồi, bên dưới của cô cái váy vẫn còn ướt làm cô rất khó chịu: “ừm” Nhưng tình huống này hơi oái oăm, đi xuống thì Thế Anh đi trước để đỡ, giờ đi lên chẳng nhẽ lại đi trước kéo cô Ngọc Lan lên? Không được. Hay là ở dưới đẩy cô lên? Cũng không xong. Cả 2 người đang miên man suy nghĩ, thì thế anh bỗng hớn hở nói: “Hay là em bế cô lên nhé” Cô Ngọc Lan: “Không được” Thế Anh: “Giờ không có ai nhìn thấy, cô không phải ngại đâu” Cô Ngọc Lan: “Không phải” rồi quay mặt đi mặt hơi đỏ lên. Thế Anh: “Em không làm gì cô đâu mà cô phải lo” Cô Ngọc Lan vẫn kiên quyết: “Không được” rồi cắn môi như là kiên định với ý nghĩ của mình, tay nắm chặt lan can. Cô bước lên bậc