CHƯƠNG 03

CHƯƠNG 03 Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, tôi lại ngồi vào máy tính lướt web, đọc tin tức, đến lúc lướt FB trong đầu lại có suy nghĩ muốn nhắn tin hỏi xem cô Ngọc Lan với ông chồng đi tập thế nào. Tôi: “Hôm nay đi tập cô cảm thấy thế nào ạ?” Cô Ngọc Lan: “Khá mệt, nhưng cô thấy người mình khỏe ra” Tôi: “Em thì suýt không cầm nổi bát cơm đây” Cô Ngọc Lan: “haha, giống chồng cô thế, tay anh ấy lúc cầm bát ăn cơm cảm giác cứ run run” Tôi: “Em tập tạ mỏi quá, cho em đi tập Aerobic với cô nhé” Cô Ngọc Lan: “Hợp lý, qua đó em sẽ là người đẹp trai nhất hội, hihi” Tôi: “Thôi khỏi, em ở bên này ngắm anh đẹp trai 6 múi của em là được rồi” Cô Ngọc Lan: “Mê zai thì đầu thai cũng không hết” “Mà cô bảo này, lúc không ở trường đi ra đường thì gọi cô là chị cũng được, để mọi người không chú ý” Tôi: “Gọi như vậy em không quen luôn ấy, như thế có hơi thất lễ không ạ” Cô Ngọc Lan: “Cô hỏi chồng cô rồi, gọi là chị thì mọi người sẽ không để ý và săm soi, mọi người cứ nhìn làm cô không được tự nhiên ấy” Tôi: “Vâng, thưa Sư Tỉ” Cô Ngọc Lan: “Haha” Cuộc sống sinh viên cứ trôi qua như vậy, tôi thì tính đi làm thêm kiếm thêm thu nhập, phụ giúp gia đình. Bởi vì tất cả các tiết của tôi đều chọn học buổi sáng. Buổi chiều thời gian khá rảnh rỗi. Sáng sớm thức giấc, tay vẫn còn cảm giác mỏi, đánh răng, rửa mặt xong cắp sách đến trường, trên đường tiện thể mua một ổ bánh mì pate đem đến lớp ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, ngày tôi trông mong nhất. Đến lớp từ rất sớm, xem lại bài vở, các sinh viên khác cũng dần dần đến lớp, từ lúc nào đã ồn ào náo nhiệt như họp chợ, rồi tiếng chuông …Reng… liên hồi. Hôm nay tôi quyết định sẽ ngồi lên bàn trên (dãy bàn thứ hai), không ngồi bàn cuối nữa. Có tiếng bước chân đến gần, rồi đi vào lớp, một bóng hình xinh đẹp lại xuất hiện, cô hôm nay mặc bộ sơ mi dài tay quần tây đơn giản, giầy gót thấp, đế vuông, nổi bật trên mặt là cặp kính cận và đôi môi hồng gợi cảm. Cô bước lên trên bục giảng, cả lớp đứng dậy. Cô Ngọc Lan: Good morning class. Cả lớp: Good morning teacher. Cô Ngọc Lan: Sit down please. Last week, we learned…, today we learn lesson… Cô đi vào lớp với gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc, lúc chào cả lớp mặt cô chỉ thoáng mỉm cười, rồi ngồi xuống mặt lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc. Đến giờ khắc quan trọng nhất, đó là “điểm danh”. Từng người từng người một giơ tay khi được nhắc tên, tên tôi ở gần cuối nên mãi mới đến lượt… Khải Nguyên… Tôi với gương mặt hớn hở, dơ cao tay để cô nhìn thấy mặc dù ngồi rất gần ở dãy giữa bàn