thứ 2. Tôi vẫn đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy tiếng tồ tồ của nước, tôi giật mình quay lại phòng khách lau dọn những thứ còn lại trên bàn.

thứ 2. Tôi vẫn đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy tiếng tồ tồ của nước, tôi giật mình quay lại phòng khách lau dọn những thứ còn lại trên bàn. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở và “rầm” tiếng đóng cửa khá mạnh vang vọng trong phòng, tôi rất ghét tiếng người ta đóng cửa phòng “bạo lực” như vậy, tôi cảm giác nó như tiếng boom nổ “Bùm” 1 cái vậy, rất khó chịu. Cô Ngọc Lan siêu vẹo đi ra từ phòng vệ sinh, ngó qua thì có vẻ như giờ cô đã say rất nhanh do cô uống liên tục và nhiều bia cùng lúc và không ăn thêm thức ăn nên cồn rất nhanh đi vào các mạch máu cô, mắt cô dại đi, mi mắt cụp xuống, dáng đi lảo đảo, cố bám vào cầu thang để lên tầng 2. Tôi có dự cảm chẳng lành, chạy ngay đến gần cô. . “Á…” một tiếng thét thất thanh, cả người cô đổ sập về phía sau, may mắn là mới lên được vài bậc thang, độ cao không lớn lắm nên tôi vẫn còn kịp đỡ lấy cô trước khi đầu cô va vào nền gạch. Chân cô thì không may mắn như vậy một bên va vào cầu thang, cô hơi rên rỉ “ui ui…” vì đau. Cả thân người cô đã mềm nhũn ra không còn chút khí lực nào, tôi đang loay hoay không biết phải xử lý như thế nào. Cõng thì không được, tay cô chưa chắc đã ôm giữ lấy cổ tôi, làm không khéo cô lại ngã nhào ra phía sau mất. Bế thì người cô đã mềm nhũn ra rồi rất khó để bế, chỉ có mình tôi nên không còn cách nào khác là phải cố gắng bế cô lên cho an toàn. Tay trái vòng ra sau 2 khớp gối, tay phải giữ chặt phần nách cố lết từng bước lên tầng 2 một cách khó khăn, được vài bước tôi phải đặt cô xuống để nghỉ vì người cô mềm nhũn, trơn tuột khỏi tay tôi. Sau một hồi vật lộn qua được cầu thang nguy hiểm tôi thở phào nhẹ nhõm, đến cửa phòng ngủ tôi lưỡng lự nên vào phòng nào, rồi tôi tự huyễn hoặc mình rằng vào phòng “làm việc” dễ chăm sóc cô hơn ở đó có mấy đồ đạc lần trước chữa thương cho cô.