thứ 5, tôi sang giúp việc như thường lệ, lau đến cửa phòng làm việc, tôi đứng im suy nghĩ, đắn đo mãi không biết có nên gõ cửa hay không.
thứ 5, tôi sang giúp việc như thường lệ, lau đến cửa phòng làm việc, tôi đứng im suy nghĩ, đắn đo mãi không biết có nên gõ cửa hay không. “Cạch” cánh cửa bật mở, tôi giật mình, tim đập thình thịch. “Làm gì mà như ăn trộm vậy”
Tôi: “Không, em đang lau nhà”
“Lau gì từ nãy đến giờ không thấy tiếng động”
Tôi: “Em đang hơi mệt thôi”
Cô Ngọc Lan mở toang cánh cửa: “Đi vào đây”
Tôi: “Em chưa dọn xong”
“Đi vào đây, một lát nữa dọn”
Cô Ngọc Lan tìm gì đó trong đống sách vở, một thứ gì đó được dấu khá kĩ sâu bên trong, rồi lôi ra một túi bóng, bên trong chứa một vật gì đó rồi đưa cho tôi: “Này, cầm lấy”
Tôi: “Cái gì vậy ạ”
Tôi ngó vào trong thấy một cái hộp hình chữ nhật, lôi nó ra ngoài, là hộp điện thoại. Mới đét, còn nguyên seal. Tôi: “Cái này, em không nhận được đâu”
“Cầm lấy mà dùng, không phải cái hôm trước hỏng rồi à”
Tôi đang nhớ lại cảnh tượng chiếc điện thoại của mình bị vỡ vụ dưới bàn tay tên Khanh Béo: “Em dùng cái đen trắng này là được rồi, cô không phải tốn kém thế đâu”
“Đừng nói nhiều, cứ cầm lấy, truyện hôm trước coi như chưa từng xảy ra”
Tôi: “Điện thoại này giá trị lớn, bằng mấy tháng làm của em rồi, biết bao giờ em mới trả lại cô được”
“Không cần phải trả lại, coi như đền bù vậy thôi, đổi lại em phải giữ kín truyện đó”
Tôi: “Cô không cần phải làm vậy, em luôn giữ kín mà, sống để bụng chết mang theo”
“Chọn mãi mới được đấy, trả lại cửa hàng người ta tính phí”
Tôi: “Em thấy còn nguyên mà”
“Cửa hàng lớn người ta xuất hóa đơn, kể cả còn nguyên chưa bóc vẫn tính phí”
Tôi: “Thế cô cứ tính vào lương tháng này của em cũng được”
“Cứng đầu, thế trừ hẳn 3 tháng lương đi cho bõ”
Tôi tròn mắt: “Không nhiều thế chứ, em làm không công 3 tháng vì cái điện thoại em còn chưa được mở hộp”
“1 tháng phí đổi điện thoại, 2 tháng phí tổn thất tinh thần”
Tôi: “Dạ, “tổn thất tinh thần?””
“Không phải à, giấu giấu giếm giếm mua cái điện thoại, cuối cùng lại phải trả lại, không muốn quay lại đó đâu người ta lại hỏi linh tinh, mệt mỏi”
Tôi: “Tổn thất tinh thần từ từ em bù lại cho cô được không? Chứ tính vào phí cái điện thoại này đắt quá”
“Bù kiểu gì, không mặc cả, hoặc là cầm về hoặc 3 tháng lương, vậy thôi”
Tôi: “Thế em cứ cầm về, khi nào có đủ tiền em sẽ trả lại cô”
“Ừm, cứ vậy đi”
Tôi khá háo hức vì cái điện thoại mới, định cầm ra bóc trước mặt cô Ngọc Lan luôn. “Làm gì vậy”
Tôi: “Không bóc ra sao em dùng được”
“Bóc ở đây làm gì, đem về phòng cất đi, tối xong việc rồi về bóc”
Tôi: “À, vâng ạ, em quên mất”
Tôi xoay người đi ra. “Đứng lại”
Tôi: “Còn việc gì nữa ạ”
“Truyện này cũng không nên nói cho ai biết”
Tôi: “Vâng, em hiểu rồi”
Tôi trở về nhà cất điện thoại, rồi quay trở lại dọn dẹp, lên tầng 2 dọn dẹp thì cánh cửa phòng làm việc vẫn mở như lúc đầu, cô Ngọc Lan đang ngồi trong đó soạn bài. “Dọn hộ cái phòng này chút đi”
Với tất cả sự chu đáo, tôi tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng làm việc, lau từng chút một, cái laptop của cô tôi cẩn thận dùng cồn với bông lau sạch sẽ từng chi tiết, nhất là cái màn hình, nó trở nên sáng bóng luôn. Lau dọn xong tôi lại xuống tầng dưới tiếp tục dọn, nấu cơm. Buổi tối, tôi trở về phòng, rất háo hức bóc tem chiếc điện thoại mới được cô Ngọc Lan mua cho. Tôi rất bất ngờ vì việc làm này, không biết cô tặng cho tôi chiếc điện thoại mang ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi biết cô không còn giận tôi nhiều nữa, ít nhất đã không còn lạnh lùng như muốn bạt tai tôi nữa. Những ngày tiếp theo trôi qua như bình thường, mặc dù cô Ngọc Lan đã cởi mở hơn, nhưng tôi không còn tìm ra được lí do hoặc cách thức nào để tiếp xúc với cô nữa. Thời gian cứ thế trôi qua, đến một ngày, anh Lâm lại đi công tác. Ngày đầu tiên, mọi việc diễn ra bình thường, như lần trước khi anh Lâm đi công tác, tôi được phép ngồi ăn cùng cô luôn, cô không quen ăn cơm một mình. Đến ngày tiếp theo, sau khi hết tiết 5 tôi oể oải bước về nhà, có bóng dáng quen thuộc đi xe máy lướt qua, đâu đó thoang thoảng mùi hương quen thuộc của cô. Đi qua một đoạn cua có một nhóm người xúm lại xem gì đó, có một bé trai đứng khóc đang được một người phụ nữ rất béo dỗ và liên tục trách móc, mắng chửi, một chiếc xe máy đã đổ, nhìn biển số tôi giật mình, nhanh chóng chạy lại xem. Cô Ngọc Lan đang được 2 người con gái đỡ dậy, tôi cùng hai thanh niên dựng chiếc xe của cô lên. Người phụ nữ béo kia vẫn liên tục mắng chửi, mọi người bắt đầu bênh cô Ngọc Lan, người phụ nữ mồm to nhưng bắt đầu yếu thế, thấy đấu không lại “hừ” một cái rồi dắt cậu bé đi về. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến nguyên nhân vụ tai nạn, ngó qua cô Ngọc Lan thấy còn đang khá hốt hoảng, hơn run. Cô cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi đưa cô về, cô gật đầu đồng ý. Về đến nhà, rót nước cho cả hai uống, tôi cũng rất khát, cô Ngọc Lan đã bắt đầu bình tĩnh lại, tôi trấn an cô: “Người lớn cứ mắng chửi trước mặt trẻ con, rồi nó sẽ sinh hư thôi”
“Đứa bé tự nhiên chạy vù sang đường, cô đánh lái, phanh gấp nên bị ngã”
Tôi: “Cô đâm vào đứa bé chưa”
“Chưa”
Tôi: “Thấy nó khóc”
“Chắc bị sợ nên khóc thôi”
Tôi: “Bà cô kia cứ mắng chửi, chả ra sao cả, mà cô có sao không”
“Đi chậm, nên không sao”
Tôi ngó qua người cô, quần dài và sơ mi công sở khá kín đáo, nên không thể nhìn ra vết thương (nếu có) ở chân được, chỉ thấy còn một chút dấu vết của bụi bám trên quần. “Có cần em nấu cơm trưa không ạ?”
Cô Ngọc Lan: “Thôi em về đi, buổi sáng cô chuẩn bị rồi”
Tôi đành đi về, buổi chiều quay trở lại làm công việc dọn dẹp như thường lệ, đến giờ ăn tối cô Ngọc Lan ăn mặc rất kín đáo, mặc quần dài ở nhà, làm tôi không bắt được bệnh hay săm soi có vết thương nào không để mà “chữa bệnh”. Sang ngày tiếp theo, thứ sáu, buổi sáng có 2 tiết đầu cô Ngọc Lan dạy lớp tôi, đến buổi chiều khi đang mở cổng đi vào dọn dẹp thì cô Ngọc Lan cũng từ trường đi về, trên xe là một vài bó hoa, tôi nghi hoặc ‘Đã đến 20/11 đâu mà lắm hoa thế nhỉ’. “Hôm nay cô được tặng nhiều hoa thế ạ?”
Cô Ngọc Lan: “Không có gì, ở trường có hội thảo, cô xin hoa mang về cắm thôi” . “Hôm nay cô muốn ăn gì không? Em còn chưa đi chợ”
Cô Ngọc Lan: “Gì cũng được, nấu đơn giản thôi”
“Hôm nay trời nóng quá, hay là em làm đồ nướng, uống với Coca cho mát nhé”
Cô Ngọc Lan giọng có chút gì đó hơi buồn: “ừ, sao cũng được”
Tôi đi chợ, may mắn người ta vừa mới mổ 1 con lợn buổi chiều nên tôi mua một ít sườn, thịt gà, đậu phụ, nem chua, rau, hoa quả… Ghé qua tiệm tạp hóa mua 2 lon Coca, bỗng mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy một thứ bên cạnh, tôi mua luôn 1 lốc 6 lon kèm 2 lon Coca đem về. Về nhà tôi nấu món sườn nướng, đùi gà luộc rồi chiên nước mắm, đậu phụ lướt ván, xà lách, rau thơm ăn kèm, một ít hoa quả tráng miệng. Cô Ngọc Lan từ tầng 2 bước xuống, tôi trong bếp cũng đã chuẩn bị gần xong hết các món, cô đi ra ngồi phòng khách xem TV. “Em mang ra ngoài phòng khách vừa ăn vừa xem phim cô nhé”
Cô Ngọc Lan: “ừm, thế cũng được, mang ra đây đi”
Tôi bắt đầu bày biện những món đồ ăn ra bàn, kèm theo vài chiếc khăn giấy để lau tay, tiếp đến là 2 chiếc cốc to uống nước, kèm đá trong tủ lạnh lúc nào cũng sẵn có, cuối cùng là 1 lon Coca, 1 lon bia (330ml) còn lại để ở trong bếp. Đập đá lạnh vào cốc, rót 1 lon Coca vào cốc, tiếp đến tôi rót 1 lon Bia vào cốc tiếp theo, cô Ngọc Lan nhìn thấy mặt hiện lên nét ngạc nhiên, hoài nghi:
Cô Ngọc Lan: “Mua cả bia? Rồi ai uống bia, ai uống Coca”
“Tất nhiên là cô uống Coca, em uống bia rồi, tại lâu rồi không được uống, nên em muốn uống thử chút thôi, 1 lon bia với em không đủ say đâu”
1.63
Cô Ngọc Lan: “Hừ…” . Mắt cô Ngọc Lan cứ liếc liếc nhìn màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại cầm lên ngó vào màn hình bấm bấm rồi lại để xuống, hình như cô đang rất sốt ruột, hoặc có truyện gì đó xảy ra, tôi nghĩ mãi không ra được truyện gì, cũng không hỏi cô. Nét mặt cô hiện lên vẻ loáng thoáng buồn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thở dài. “Xong rồi đấy cô, mình ăn thôi”
Tôi bóc 2 cái nem chua, tôi với cô giáo mỗi người một cái. “Nào, em với cô cạch một cái”
Cô Ngọc Lan cằn nhằn: “Đứa thì uống bia, đứa thì Côca, cạch nỗi gì”
Nhưng cô vẫn cầm lên, chúng tôi cụng ly một cái “cạch”, vừa uống được một hớp bia thì điện thoại cô đổ chuông, tôi đảo mắt sang nhìn: “Chồng yêu” đang gọi. Tiếng loa trong khá bé, tôi không thể nghe được nội dung anh Lâm nói, chỉ nghe được giọng cô Ngọc Lan. Anh Lâm:… Cô Ngọc Lan mặt rất hớn hở, liếc mắt sang tôi: “Đang cùng “sư muội” ăn hoa quả, anh ăn cơm chưa”
Anh Lâm:… . Cô Ngọc Lan hờn dỗi: “Lại đi tiếp khách, suốt ngày”
Anh Lâm:… Cô Ngọc Lan thở dài: “Anh uống ít thôi nhé, giữ gìn sức khỏe, không sau này mang bệnh ra”
Anh Lâm:… Cô Ngọc Lan: “Vâng”
Anh Lâm:… Cô Ngọc Lan: “Vâng” xong ngập ngừng một lúc nói tiếp: “Mà anh có nhớ…”
Chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tắt máy, mặt cô bắt đầu đỏ lên, nhìn như đang rất ấm ức, mắt hơn ươn ướt. Ném điện thoại cái bụp vào sofa. May là ném vào Sofa chứ trật ra ngoài là cái màn hình coi như đi tong rồi. “Sao thế ạ”
Cô Ngọc Lan: “Không có gì” rồi lẩm bẩm rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy: “Rượu chè suốt ngày, bực cả mình, vợ thì chả quan tâm”
Tay cô cầm lấy cốc Coca đưa lên miệng uống một hớp rồi để xuống, trong lòng chắc vẫn đang ấm ức, cô cầm cốc Bia của tôi lên tu ừng ực hết 2/3 cốc, tôi tròn mắt nhìn cô. . Cô Ngọc Lan: “Mua có 1 lon thì mua làm quái gì”
Mắt cô long lanh nước, gương mặt nhìn đang rất ấm ức, tôi thì vẫn đang đơ đơ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Để em đi lấy thêm” rồi tôi chuồn vào trong bếp luôn. Đi vào trong bếp ngó ra cô Ngọc Lan như trực trào sắp khóc đến nơi, tôi đang suy nghĩ không biết nên xử lý như thế nào cho phải đạo. Nhưng tôi không trốn mãi được đánh phải đi ra làm cái thớt cho cô chém vậy (Giận cá chém thớt) và cầm theo 5 lon bia. Cô Ngọc Lan lại cằn nhằn: “Mua gì nhiều thế”
Tôi lại bị ngợp bởi những câu hỏi như đấm vào nhau, bỗng trong đầu tôi nảy được một ý tưởng: “Em mua dư ra để mai làm món cá hấp bia”
Không còn lí do để bắt bẻ tôi, cô Ngọc Lan ngước lên màn hình TV, đúng lúc đó trên màn hình TV cũng có cặp đôi đang cãi nhau kịch liệt, cô gái bạt tai chàng trai một cái. Tôi đứng ngồi không yên, lại đứng dậy đi vào bếp.
Cô Ngọc Lan: “Lại đi đâu đấy?”
“Em lấy thêm cốc uống bia”
Tôi đi lấy thêm 1 cốc uống bia, trở lại rót bia, để thêm đá, vừa rót đầy cốc thì cô Ngọc Lan đã cầm và tu ừng ực 1 nửa cốc. “Cô ăn thêm chút đồ ăn đi, uống như vậy dễ say lắm”
Cô Ngọc Lan: “Kệ tôi”
Thấy tình hình chẳng lành nên tôi cũng không dám khuyên can gì thêm, lặng lẽ rót bia, bóc nem chua cho cô ăn. Cô Ngọc Lan cũng chỉ ăn đậu rán và nem chua, thịt nướng cô không động đến một tí nào. Trên màn hình TV là những cảnh hành động khá ác liệt 2 bên đang chạy xe với tốc độ cao, ép, đâm nhau ác liệt nhằm tiêu diệt đối thủ, 2 bên còn có cả súng, bắn nhau rất gắt, tiếng súng, tiếng gầm rít của siêu xe, tiếng nổ, tiếng va chạm rất sống động và chân thực. Tôi thì khá đói nên đánh chén rất nhiệt tình, trong mân rượu người ta hay gọi là “Thánh diệt mồi”, vừa ăn vừa làm một hớp bia mát lạnh, thật tuyệt vời. Tôi biết mình đang ở tình thế nguy hiểm, nên cũng không dám ho he nửa lời, tình hình hiện tại tốt nhất là nên im lặng, giờ có nói câu gì cũng vô ích. Tôi vẫn miệt mài rót bia và phá mồi, chẳng mấy chốc trên bàn tan hoang chiến tích diệt mồi của tôi, cô Ngọc Lan thì vẫn từ tốn cắn từng miếng nhỏ nem chua và uống rất nhiều bia. Tuy nhiên cô không có dấu hiệu ngừng lại, hình như càng uống càng hăng thì phải, bia hiện tại dường như rất hợp với tâm trạng của cô lúc này. . Tôi thì nghĩ thầm: “Cho bả uống say mèm đi rồi cho bả đi ngủ đi đỡ quấy”
Trên màn hình TV lúc này là cảnh tái hợp của cặp đôi cãi nhau lúc trước, cô gái đang khóc, chàng trai thì đang cố giải thích, bỗng hai người dán chặt vào nhau hôn nhau đắm đuối. cảnh phim chuyển từ hành động sang tình cảm lãng mạn, tôi nóng hết người khi chàng trai bắt đầu sờ soạng trên người cô gái, cô gái hơi bất ngờ, rời môi chàng trai, nắm lấy bàn tay hư hỏng của hắn ta, nhưng chàng trai lại trám kín môi cô gái, bàn tay hư hỏng của hắn ta tham lam khám phá cơ thể cô gái, rồi từng chiếc cúc bật mở, da thịt cô gái dần hiện lên, làn da rám nắng nhưng cực chắc khỏe và thon gọn. Khung cảnh hết sức lãng mạn, ma mị và nghệ thuật từ ánh sáng đến bối cảnh hai người trần truồng quấn vào nhau chỉ những phần nhạy cảm nhất là không lộ ra còn lại hiện lên rất rõ nét. Người tôi nóng dực, phần bên dưới bắt đầu ngóc dậy. Tôi nhìn sang cô Ngọc Lan thì mặt cô đã đỏ bừng, gương mặt toát lên vẻ ma mị, mí mắt hơi cụp xuống, phát hiện ra tôi nhìn trộm cô Ngọc Lan hơi giật mình, rồi đột nhiên đứng dậy, hơi lảo đảo người. . “Cô không sao chứ, có cần em giúp không”
Đáp lại tôi là gương mặt bất cần, liếc tôi một cái rồi cô tự bước từng bước có vẻ hơi khó khăn tiến đến phòng vệ sinh đóng cửa cái “rầm”, tôi bất giác cũng cảm thấy cơn buồn đi vệ sinh cũng ùa tới vì uống cũng kha khá bia. Cái gì không nghĩ đến thì thôi, một khi nghĩ đến nó kéo đến rất nhanh, mỗi giây đi qua dường như rất chậm, tôi có chút thiếu kiên nhẫn rồi, tôi tắt tiếng TV đi nghe ngóng, nhưng không có tiếng động nào. Tôi chịu không nổi nữa và chạy nhanh lên tầng 2, phi vội vào trong phòng vệ sinh giải quyết cơn căng tức dồn nén trong người, một lượng lớn nước được tôi xả ra tồ tồ chảy xuống bồn cầu. Rửa tay, rửa mặt, xúc miệng cho tỉnh táo lại, tôi ngó qua bộ đồng phục công sở cô mặc chiều nay, chiếc áo trắng tinh, chiếc quần dài, và hơi lộ ra một mảng nội y được móc và dấu vào bên trong, tay tôi hơi run, không biết vì say rượu hay do quá hồi hộp, tay tôi mò vào trong hơi kéo chiếc áo ngực và quần lót màu trắng ra, đầu tôi vô thức rướn về phía trước, tiến đến rất gần chiếc áo ngực và quần lót. Một mùi hương nữ giới xộc thẳng vào mũi tôi đi sâu vào cơ thể tôi, tôi say đắm trong mùi hương đó, dưới tác dụng của cồn, người tôi cứ lâng lâng phê phê. Kéo chiếc quần lót ra, tôi hơi rùng mình, phần thân dưới cương lên mức tối đa, đội cái quần tôi u lên một cục, vì hình ảnh tôi nhìn thấy, một vệt nước nhỏ đã khô, nhưng vẫn còn in hằn lên đáy chiếc quần lót, nơi che chắn vị trí trọng yếu nhất. Tôi ngắm nhìn nó một cách chăm chú và tưởng tượng ra vật này chỉ cách đây vài giờ thôi đã ôm trọn lấy bên dưới của cô, và không biết cô đã làm gì mà để lại “dấu tích” trên chiếc quần lót này. Mải ngắm nhìn hồi lâu, tôi chợt nhận ra mục đích tôi lên trên tầng 2 là đi vệ sinh, cô Ngọc Lan không biết có bị sao không mà đi vệ sinh lâu vậy, có khi bị cảm lạnh thì toi. Tôi vội vàng dấu chiếc áo ngực và quần lót vào bên trong và nhanh chóng quay lại tầng 1. . Quay trở lại tầng 1, thật may mắn là cô Ngọc Lan đã nằm dài trên ghế sofa, đang lẩm bẩm điều gì đó, mắt đỏ ươn ướt, hình như cô Ngọc Lan vừa khóc. Tôi thấy cũng không có gì đáng ngại, con gái say rượu họ thường hay khóc, mà cô Ngọc Lan lại nín rồi nên cũng không đáng quan ngại. Tôi bắt đầu dọn dẹp bát đũa, cốc để vào phòng bếp. Đi trở ra từ phòng bếp thì một cơ thể mềm mại va vào tôi, một giọng nói quen thuộc cất lên: “Tránh ra” tôi nép mình vào cửa phòng bếp để cô Ngọc Lan đi vào phòng vệ sinh lần