thứ 7, tôi tính toán đi chợ, nấu ăn, tôi có hơi chút lo lắng, vì tôi toàn nấu ăn kiểu mâm cơm gia đình vài người ăn, chưa nấu ăn kiểu đãi hơi nhiều khách văn phòng như này.
thứ 7, tôi tính toán đi chợ, nấu ăn, tôi có hơi chút lo lắng, vì tôi toàn nấu ăn kiểu mâm cơm gia đình vài người ăn, chưa nấu ăn kiểu đãi hơi nhiều khách văn phòng như này. Sau một hồi cùng anh Lâm đi chợ, chúng tôi mang lỉnh kỉnh biết bao nhiêu là đồ về, nấu lẩu nên nguyên liệu cũng rất nhiều, kèm theo một vài món đi kèm ăn cho đỡ buồn miệng nữa. Lẩu cá, rau xào, thịt rang… Có một cặp vợ chồng anh chị, khá thân với anh Lâm đến sớm để phụ giúp chúng tôi. Ăn lẩu không thể kể đến rau xanh. Sau một thời gian chăm bón, thì vườn rau nhà anh chị cũng đã xanh mướt, bắp cải với súp lơ đang lớn còn rau cải, hành, rau mùi đã bắt đầu cho thu hoạch rồi, được bổ sung vào món lẩu rau sạch. Tuy nhiên mấy ngọn rau đó làm sao đủ cho hơn 10 người ăn, phải mua thêm nhiều rau ở chợ nữa. 7h kém mọi người tề tựu đông đủ, trong đó có một tên khá béo, bụng bia, nhưng nhìn khá khỏe khoắn, anh Lâm giới thiệu hắn là quản lý công trường hay gì đó tôi cũng không rõ lắm, khá thân với anh Lâm, thỉnh thoảng anh em vẫn làm vài ly bia với nhau, cô Ngọc Lan cũng đã gặp hắn ta một lần qua một bữa tiệc tiếp đãi của công ty, tiệc cưới. Tôi nhận thấy ánh mắt của tên Khanh béo nhìn cô Ngọc Lan có gì đó hơi lạ so với mấy tên đàn ông kia, thật ra họ cũng có vài lần liếc trộm cô Ngọc Lan, nhưng tên Khanh Béo là tên lộ liễu và làm tôi chú ý nhất, ánh mắt hắn rất gian xảo, răng hắn vàng khè do hút nhiều thuốc lá, mặt và cơ thể đen nhẻm vì ngoài nắng nhiều, bụng bia to đùng, nhưng nhìn hắn khá là to khỏe. Cuộc nhậu bắt đầu, đội nữ thì uống khá ít, chỉ thấy nhấp môi hoặc uống nước ngọt, tâm điểm chú ý là anh Lâm, khi tất cả mọi người đều mời riêng anh một chén, và anh là người khuấy động đồng khởi, nhìn anh nuốt ừng ực không biết bao nhiêu rượu làm tôi rợn cả người. Mọi người trò chuyện khá rôm rả, thoải mái, vì là anh em bạn bè với nhau cả. Tôi thì chủ yếu phục vụ mọi người cho nguyên liệu vào nồi lẩu, vớt ra cho mọi người dùng. Cuộc rượu đi vào hồi tranh luận gay cấn, khi đội nữ đã diệt gần hết mồi và đang có dấu hiệu thu dọn, thì đội nam vẫn say xưa với những câu chuyện trên trời dưới biển. Tên Khanh Béo tôi để ý hắn ta uống rất được, hắn có mời riêng tôi một lần và còn hỏi là tôi không mời lại được ông ấy chén nào à, tôi đành phải mời lại ông ấy một chén, xong ổng lại mời tiếp tôi 1 chén nữa, kể từ giờ hình như là màn thể hiện của tên Khanh Béo, hắn mời riêng từng người, nhất là anh Lâm hắn trò chuyện, thỉnh thoảng lại mời anh Lâm thêm một chén. Khi đội nam mặt đã đỏ, mắt lim dim, giọng díu lại, cặp vợ chồng đến sớm đi cùng nhau chị vợ đã ra gọi anh về sớm vì con đang mong, một ông bắt đầu lấy lí do vợ gọi về có việc. Mỗi người đi về đều đồng khởi cả mâm 1 chén, khiến tôi cũng phải uống hết, tôi thì ông Khanh Béo lại mời tiếp 1 chén vì cảm ơn đầu bếp nấu ăn ngon. Tên Khanh rất để ý đến chén rượu, hễ ai không uống là nhắc nhở ngay, hoặc là hắn sẽ phạt nếu như không uống hết. Làm tôi không quen uống nhiều đã ngà ngà say và nhiệm vụ dọn dẹp tàn cuộc sắp thất bại đến nơi vì tôi thấy người quay cuồng rồi. Anh Lâm mặt đã đỏ bừng, mặt hơi hơi gục xuống, thỉnh thoảng nói một vài câu bâng quơ, tên Khanh Béo nói chuyện liên miên không ngớt, hắn mặt đỏ bừng, nhưng chưa thấy hắn ngừng uống. Đến khi đội nam ra về hết, chỉ còn lại tôi với anh Lâm trụ lại, tôi làm nhiệm vụ phục vụ nên không thể đi về ngay được vì còn phải dọn dẹp. Đội nữ thì đã bắt đầu hết kiên nhẫn, lúc đó đã hơn 9h rồi. Rồi từng cặp, hoặc riêng lẻ ra về, đến khi trong mâm chỉ còn lại tôi anh Lâm và tên Khanh Béo đang trò chuyện. Anh Lâm với vai trò chủ nhà nên phải cố gắng trụ lại, chứ tôi thấy anh ấy đã đuối lắm rồi, một chút nữa tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ gục. Cô Ngọc Lan thấy tình hình không ổn lắm đến để “giải cứu” anh Lâm, đỡ cho anh ấy vài chén, tên Khanh Béo lại càng được đà thể hiện khả năng trăm chén không say của mình, mời cô Ngọc Lan và anh Lâm liên tục, với những lí do rất khó từ chối. Hắn bắn đầu nói đến từ chối là không tôn trọng, rồi bla bla… làm tôi chỉ muốn nhảy vào đấm cho hắn vài cái, nhưng nhìn hắn to khỏe như vậy tôi có hơi chút chùn bước. Rượu càng lúc càng ngấm, tôi đã rất say, lấy cớ đi vệ sinh, tôi đi vào phòng tắm nôn hết những thứ tôi vừa ăn ra, không đóng cửa phòng tắm, chắc chắn bên ngoài cũng nghe thấy, nên khi trở lại thấy tôi say quá, mọi người cũng không gọi lại, nên tôi trực tiếp nằm trên Sofa luôn. Tôi ngủ từ lúc nào không hay, nhưng cũng không phải kiểu ngủ say, thỉnh thoảng tôi vẫn lơ mơ nghe được tiếng tên Khanh Béo trêu cô Ngọc Lan và anh Lâm. “Anh Lâm ơi… anh Lâm…”
“Chắc là ngủ rồi”
“Anh Lâm…”
“Để anh dìu nó lên tầng 2”
“Vâng, anh giúp em với”
“Nó mềm như cọng bún rồi, em đỡ giúp anh bên này”
“Nguyên ơi, Nguyên…” Cô Ngọc Lan đẩy rồi lay tôi dậy
Tôi chỉ “ưư...” một tiếng dài phát ra từ mũi, không quan tâm nữa vì tôi ngấm rượu, say lắm rồi, im lặng nằm ngủ. “Kệ nó, nó cũng say quá rồi”
Tiếng bước chân nặng nề đi qua tôi, rồi tiếng đi lên cầu thang. “Ui...”
“ah, anh xin lỗi, anh cầm nhầm”
Một lúc sau có tiếng bước chân của 2 người đi xuống. “Được rồi, em cảm ơn anh, anh về đi”
“Để anh phụ em dọn dẹp rồi anh về”
“Không cần đâu”
“Để mình em dọn sao được, để anh giúp dọn qua rồi anh về”
Tôi lại bị đẩy, lay người dậy, lần này là giọng ông Khanh Béo:
“Em ơi, dậy, dậy dọn dẹp em ơi… em ơi”
Tiếng bát đũa va vào nhau vang lên tách tách… “Anh làm gì thế”
“Em đẹp quá, Lan ơi”
“Không, bỏ ra”
Tiếng bước chân cô Ngọc Lan đi vào nhà bếp, tên Khanh Béo đi ngay sau, hình như hắn dừng lại quan sát tôi một lúc, rồi đi theo cô Ngọc Lan vào bếp. Bên trong đang nói gì đó, cửa phòng bếp đã đóng nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì. Bỗng: “A…. xoảng, leng keng” tiếng cô Ngọc Lan hét to và tiếng bát sứ rơi vỡ và nồi kim loại rơi xuống đất. Tiếng mở cửa “Cạch” và tiếng cửa va vào tường “cộc” rất to, chắc chắn cánh cửa được mở ra rất mạnh nên nó bị mở va vào tường. Rồi tiếng bước chân chạy lên cầu thang, tiếng bước chân mạnh hơn chạy theo phía sau, tiếng cô Ngọc Lan nói lớn “BUÔNG RA…. Buôn….” Chưa dứt câu đã bị chặn lại, chỉ còn tiếng “Ư ư ư….” Qua đường mũi, rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân nặng nề, tiếng đá vào tường “pực pực”, tiếng hít thở không khí rất mạnh, hình như bàn tay to lớn của hắn bịt miệng, bịt mũi cô Ngọc Lan khiến cô không thể kêu thành tiếng cũng như không thể thở hoặc phát ra âm thanh từ mũi. Vừa nãy hắn thả ra để cho cô thở xong lại bịt lại. Tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng mở cửa, xong đóng lại. Tôi cố gắng bật mình tỉnh dậy, với tay lấy ca nước, uống, rót vào tay đập lên mặt cho tỉnh lại, tôi đứng dậy, hơi chếnh choáng suýt ngã, tôi chạy vào nhà vệ sinh cố nôn khan, chỉ còn lại dịch tiêu hoá, trong ruột tôi chẳng còn lại gì, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, tay vịn vào lan can cầu thang đi lên. Vất vả mới lên đến hết cầu thang, thấy cặp kính cận của cô Ngọc Lan bị rơi ở sàn tầng 2. Tôi áp tai vào nghe, từ phòng ngủ, phòng làm việc, không nghe thấy gì cả, đến phòng