CHƯƠNG 09
CHƯƠNG 09
Cô quay sang tôi, mặt nhăn lại, lắc lắc, như kiểu ra hiệu làm gì đó, tôi vẫn không hiểu, cô đấm thùm thụp vào bắp tay tôi rồi chỉ vào cái cuộn giấy vệ sinh. Tôi hiểu ý, rời giường lấy cuộn giấy vệ sinh, rồi lại leo lên, đang gỡ từng lớp giấy vệ sinh ra thì cô Ngọc Lan đã giựt lấy. Tự tay cô cuốn rồi thấm, lau những mảnh tinh dịch lớn, tinh dịch là một loại chất rất dễ thẩm thấu, bằng chứng là cô Ngọc Lan lau mãi thì nó cũng không thể nào hết được, nó đã thấm vào da, và sẽ còn ám mùi dài dài nếu như không dùng xà phòng để tắm rửa. Cô dường như sắp dùng hết cái cuộn giấy vệ sinh của tôi rồi, từng đoàn từng đoàn giấy vệ sinh vo tròn thành từng cục, phần quần lót quá nhớp nháp được cô cởi bỏ, trong lúc cô cởi quần lót để lau phần dưới, một tay cô cầm một đoàn giấy vệ sinh đã thấm tinh trùng dí vào mặt tôi, ý là muốn ép tôi quay mặt đi hướng khác. Cô cuộn quần lót của mình vào trong vài lớp giấy vệ sinh, lau xong phần dưới, cô lại trùm chăn lại, chỉ vào bộ đồ vừa nãy tôi đã vắt lên ghế. Sau khi mặc lại hoàn chỉnh, cô ngồi dậy đi ra cửa, cô quay lại tay ngoắc ngoắc, tôi hiểu ý, ra trước mở cửa, ngó nghiêng qua xóm trọ, không có ai ở ngoài. Cô nhanh chóng lách mình, trên tay cô còn cầm thêm một quyển sách của tôi để ngụy trang, đề phòng có ai nhìn thấy còn tưởng là sinh viên chuẩn bị đi học buổi chiều. Cả căn phòng tôi nồng nặc mùi tinh dịch và loáng thoáng mùi của cô Ngọc Lan nữa, tôi nhanh chóng thu dọn, ga trải giường của tôi một số chỗ đã thấm ướt một mảnh, nhất là đoạn giữa, chỗ mông cô Ngọc Lan tì lên, tôi phải thay nó đi và đem đi giặt. Kèm với đó là đem quần áo mới đi ra phòng tắm để tắm rửa, đánh răng… Tắm rửa thơm tho, tôi trở lại phòng, mở cửa một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, lúc đầu tôi ở trong phòng quen với mùi đó, giờ đi ra rồi trở lại cái mùi nó thành mới mũi chưa thích ứng nên nó rất nồng. Tôi hơi hé cửa, dùng quạt quạt quanh phòng và dùng túi bóng để đựng giấy vệ sinh, rồi dùng thêm một lớn túi bóng nữa buộc chặt lại không cho không khí trong đó lọt ra ngoài gây ra mùi. Khi mở cửa, căn phòng sáng hơn, tôi chợt nhìn thấy cái điện thoại của cô Ngọc Lan vẫn để ở đầu giường, chắc cô vội quá đã để quên điện thoại rồi. Tôi lại nảy lên ý tưởng, hôm nay vẫn còn trong hạn “ngày cuối cùng” của thỏa thuận giữa tôi và cô, liệu cô có đồng ý giúp mình nốt thêm 1 lần nữa không. Cả buổi chiều hôm nay giờ mới có hơn 1h, nếu cô đồng ý cả buổi chiều tối sẽ được ở bên cô. Nghĩ đã thấy sướng rơn cả người. Tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, tóc tai. Đóng cửa và đi đến nhà cô Ngọc Lan. Tôi đâu biết rằng, khi tôi đi đến nhà cô Ngọc Lan, có bóng một người hàng xóm của tôi mở cửa phòng đi ra, nép mình sau bức tường nhìn tôi. Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia ranh ma quỷ quái. Đến nhà cô, không thấy cô ở dưới tầng, tôi tung tăng lên tầng 2, cùng lúc đó cô từng phòng tắm đi ra, trên người cuốn ngang chiếc khăn tắm trắng tinh. Cô trừng mắt nhìn tôi: “Giờ này em đến đây làm gì?”
Tôi: “Em muốn…”
Chưa dứt câu thì cô cướp lời luôn: “Đừng nói với ai về chuyện hôm nay, cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, hãy cứ coi nó như là một giấc mơ đi”
Tôi buột miệng: “Giấc mơ trưa”
Cô Ngọc Lan: “Im, đi về đi, còn đứng đó làm gì”
Tôi đưa ra cái điện thoại: “Điện thoại của cô”
Cô giật phắt lấy cái điện thoại, mở cửa phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, trước đó còn kèm theo câu: “Đi về đi, đồ lừa đảo”
Tôi trở lại phòng với tâm trạng buồn thiu, nhưng ít nhất là bệnh của tôi đã khỏi, may quá tôi không còn thành “Thái giám” nữa. Bản năng đàn ông lại trở về. Chiều muộn, tôi lại đi chợ rồi sang nhà anh Lâm, quét dọn, nấu cơm như thường lệ, hôm nay cô Ngọc Lan đóng cửa kín mít, cả buổi không nhìn thấy mặt cô đâu, đến giờ ăn cô mới đi xuống, gương mặt lạnh lùng, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Hôm nay, tôi mới khỏi bệnh, nên không nấu cơm nữa, mua một suất cơm thật nhiều đồ ăn ngon, đem về phòng, vừa xem phim vừa ăn, dự định lúc đầu tôi định mua thêm một lon bia lạnh để uống nhưng nghĩ lại vừa mới khỏi bệnh chưa nên uống rượu bia. Những ngày tiếp theo, mọi thứ lại trở lại guồng quay cuộc sống, tôi vẫn được tin tưởng giao nhiệm vụ giúp việc ở nhà cô Ngọc Lan, cô Ngọc Lan dường như đề phòng tôi, ít gặp mặt trực tiếp, nhất là chỉ có 2 người trong nhà, cánh cửa phòng làm việc và cửa phòng ngủ và phòng làm việc lúc nào cũng đóng chặt, khi tôi lau dọn tầng 2 thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, hoặc tiếng động nhẹ gì đó mà thôi. Cô ở tầng 2 tôi thì chủ yếu ở tầng 1 nấu nướng, nên 2 người như 2 thế giới riêng biệt. Giữa kỳ học, vào đầu tuần, anh Lâm thông báo cho tôi, cuối tuần này trời lạnh, anh dự định sẽ làm 1 bữa lẩu ở nhà anh, đãi một số bạn bè, đồng nghiệp thân. Dự định là khoảng 10 người, có cả nam cả nữ. 12 người tính cả anh chị, như vậy chắc phải ngồi 2 mâm ghép lại với nhau. Chiều ngày