Chương 687: Thần Nữ dâm ô
Chương 687: Thần Nữ dâm ô
Đứng trước thái độ cứng rắn của hai người, Lạc Thủy cũng chỉ thở dài lắc đầu ánh mắt mang theo sự thương hại nhìn lấy nhị nữ đối diện. “ Ôi, ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt vậy thì cũng không thể trách ta độc ác. Ở trước mắt ta hai ngươi tưởng có thể chết dễ dàng như vậy sao? Ngay từ khi lựa chọn đối đầu với Tuyết Liên Cung thì sinh tử của bản thân đã không còn do các ngươi quyết định nữa rồi. Đừng tưởng chỉ cần chết là hết, bản tôn có hàng tá cách thức để các ngươi vĩnh viễn nếm trải nỗi ô nhục cả về thể xác lẫn tinh thần. Ví dụ như rút linh hồn các ngươi ra khỏi thân xác, sau đó luyện hoá thi thể trở thành con rối sống, lại đem phần hồn giam giữ bên trong con rối. Tiếp theo ta chỉ cần đem thân xác của các ngươi đi làm vật trưng bày hoặc ném cho đám đàn ông phàm nhân hèn mọn ngoài kia làm đồ chơi. Các ngươi sẽ mãi mãi bị tù đày bên trong thể xác của chính mình, tận mắt chứng kiến và cảm nhận bản thân bị hàng ngàn hàng vạn gã đàn ông xa lạ lăng nhục dâm ô nhưng bất lực không thể phản kháng. Thế nào hả? Liệu hai ngươi có còn muốn chết nữa hay không?”
Nghe từng lời từng chữ mà vị thần nữ tuyệt mĩ mê hoặc kia nói ra khiến hầu hết những người có mặt đều cảm thấy rét lạnh thấu tâm can. Đây là thủ đoạn mà một con người bình thường có thể nghĩ ra sao? Bề ngoài nàng là thần nữ vạn người ngưỡng vọng nhưng vì sao tâm địa lại tà ác độc đoán hơn cả yêu ma như thế? Cả Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La mặt mũi cũng mất đi màu máu, bọn họ không dám nghĩ đối phương có thể làm ra hành vi máu lạnh tàn khốc đến vậy. Phải biết tuổi thọ của Chân Tiên đã lên đến hàng ngàn năm, nếu linh hồn bị giam giữ trong thể xác vậy chẳng phải họ sẽ bị tra tấn suốt thời gian đó. Bất lực cảm thụ thể xác của mình bị đem ra làm đồ chơi tình dục trong vài ngàn năm, qua tay bao nhiêu kẻ phàm nhân hèn kém. Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến hai người nổi hết da gà. “ Hừ, cùng lắm thì ta tự bạo cả cơ thể lẫn nguyên thần, dù phải hôi phi yên diệt không thể siêu sinh cũng không để tiện nhân ngươi thành toàn đâu.”
Thiết Mộc Tử La vẫn nghiến răng gay gắt, nàng ta biết nếu hiện tại chùn bước nhất định sẽ khiến đối phương nắm thóp, trong khi đó Lệ Nhiễm Sương lại cúi đầu suy tư như đang cân nhắc điều gì. “ Ôi trời, ta nói hai người các ngươi sao lại phải cứng đầu chịu thiệt như thế? Đời người có thể sống một kiếp khó có được kiếp thứ hai, sao không buông đi gánh nặng mà tận hưởng lạc thú cho riêng mình? Nhìn này, ái dục có gì xấu xa đâu chứ? Bản chất của thế gian vạn vật không phải đều từ đây mà ra cả sao? Tư vị của tình dục hợp hoan chỉ cần hưởng qua liền vĩnh viễn khó thể quên được. Nếu hai người chấp nhận không chỉ có thể giữ được mạng mà còn khám phá ra một chân ái mới, tin rằng chỉ không lâu nữa các ngươi sẽ mê mẩn khó dứt ra nổi, khi đó hai người còn phải cảm tạ ngược lại ta nữa đó.”
Lạc Thủy chuyển sang dùng giọng điệu mị hoặc khuyến dụ, nàng khẽ vỗ tay một cái, mấy gã binh sĩ da xanh đồng loạt cởi ra khố ngắn, thân thể triệt để trần trụi lộ ra cái dương vật dài ngoằng kích cỡ cổ tay với cái đầu nấm sẫm màu lớn như quả trứng gà. Nhìn thấy một màn này làm đám khán giả nam cúi đầu hậm hực tự ti không bằng còn mấy nữ tu sĩ thì đỏ ửng mặt mũi len lén quan sát lâu hơn một chút. Theo hiệu lệnh của Lạc Thủy, hai hán tử liền tiến tới đứng hai bên trái phải kề sát con cặc cương cứng cong vút của mình ngay trước mặt nàng. Trong ánh nhìn khó tin của toàn trường, nàng chẳng chút ngần ngại đưa hai bàn tay thon thả của mình tóm lấy thân cặc rồi khẽ tuốt sục. Mùi vị côn thịt tràn đầy dã tính phả thẳng vào mũi làm nàng ngất ngây, Lạc Thủy vô cùng tự nhiên đưa hai con cặc vỗ nhẹ lên gò má mình, lại kề đầu khấc sát mũi hít sâu một hơi như muốn thu hết hương vị đàn ông đó vào trong phế quản. Ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ mê li giống như con nghiện được tiếp thuốc, tay bắt đầu tuốt sục nhanh, thậm chí nàng còn kề môi đặt lên đầu khấc của hai hán tử một nụ hôn để lại dấu son đỏ rõ rệt. Lạc Thủy khẽ lắc người một cái bộ váy áo trong suốt bằng thủy linh khí lập tức tan trở lại thành nước, toàn bộ cơ thể nàng lần nữa trần truồng bại lộ. Hai gã binh sĩ cũng rất phối hợp, mỗi tên đưa một bàn tay thô to xuống chụp lấy vú nàng mà nhào nặn vân vê. Một cái binh sĩ khác vốn đang quỳ gối để Lạc Thủy gác chân cũng chồm người dậy, hắn đưa đôi tay rắn chắc nắm lấy hông kéo hạ thân của nàng bày ra tư thế nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bắp chân ép sát vào đùi nâng cao qua hai bên hoàn toàn để lộ ra huyệt dâm phấn nộn ướt át. Kế tiếp tên này liền tiến sát tới, úp bàn tay như quạt mo của mình lên gò mu núc ních thịt của Lạc Thủy rồi nhu chà, ngón cái còn trực tiếp chèn vào khe thịt bới móc khiến dâm dịch vẫy ra ướt đẫm một mảng. “ Hiii....iii... Ô.... ô... haaa.... ư... ôi... á... tiếp đi... thô bạo hơn... giúp ta ra đi nào... hư ư... ân ân...”
Tiếng rên rỉ đầy nhục cảm của nàng khiến không ít nam khán giả có mặt phải khụy gối kẹp chặt lấy hạ bộ, thậm chí vài kẻ yếu sinh lý còn trực tiếp xuất tinh đầy quần luôn rồi. Hàng vạn ánh mắt mang theo đủ thứ cảm xúc phức tạp chăm chú quan sát một trận dâm mĩ này. Vị thần nữ mĩ mạo khuynh thành này quả thực hành xử thất thường khiến người ta khó lòng đoán biết, mới vừa rồi nàng còn hung bạo tàn nhẫn diệt đi một đám địch nhân thế mà thoắt một cái lại trở thành tiểu lẳng lơ gợi dục không chút xấu hổ cùng mấy nam nhân bạch nhật tuyên dâm rồi. Lạc Thủy đối với những cái nhìn kì lạ của đám quần chúng cũng chẳng quan tâm mấy, tất cả sự tập trung giống như đều dồn hết cho cuộc mây mưa ân ái này. Môi thơm căng mọng khẽ hé mở đưa đầu lưỡi ra quét dọc lấy quy đầu nếm lấy chất nhờn mang hương thơm đậu xanh thoang thoảng. “ Ưm... a... vị rất không tệ nha, hihi... ưm.... chụt....”
Lạc Thủy liếm mép mỉm cười dâm đãng rồi há miệng chu môi ngậm lấy một con cặc bắt đầu bú mút ngon lành trong khi tay vẫn đùa nghịch một con cặc khác. Nếu là bình thường Lạc Thủy chắc chắn sẽ không thể nào làm ra chuyện táo bạo như vậy, dù hứng tình ra sao nàng cũng chỉ để một nam nhân duy nhất là Chu Cương Liệt được phép chạm vào cơ thể mình, những gã khác đừng mong có cơ hội. Nhưng đối với mấy tên binh sĩ này thì lại là một ngoại lệ, bọn chúng tuy cũng là giống đực nhưng là do phu quân tự tay dùng đạo pháp ban cho sự sống, chúng không hề có ý thức hay suy nghĩ riêng, mọi hành động đều theo ý của chủ nhân. Nói cách khác đám khoai to lực lưỡng này giống như phân thân do Chu Cương Liệt tạo ra, kế thừa ý chí và đại diện cho hắn, Lạc Thủy cùng bọn này chơi đùa ân ái cũng không khác gì làm tình với phu quân, không có cảm giác tội lỗi lại càng tăng thêm tình thú. “ Tiện nhân! Ngươi đường đường cũng là một Chân Tiên cảnh sắp đột phá Kim Tiên lại dám ở đây bày trò dâm uế điếm ô như vậy. Hừ, Tuyết Liên Cung quả nhiên là một ổ tà tu chuyên làm chuyện đồi trụy bại hoại, dù hôm nay chúng ta bất lực thì tương lai chắc chắn các ngươi cũng sẽ bị các thế lực chính đạo thiên hạ hợp lực tiêu diệt thôi.”
Lệ Nhiễm Sương giọng điệu hùng hồn lớn tiếng chỉ trích, nàng ta tất nhiên cũng không phải vì chính nghĩa gì, chỉ là muốn lợi dụng đám đông khán giả bên kia ép buộc đạo đức mà thôi. Nàng ta đánh cược đối phương dù hành xử bá đạo đến đâu chắc chắn sẽ không thể giết sạch mấy vạn tu sĩ đương trường được. Ở đây đều là người tu hành chính đạo của trung thổ, nếu được bọn họ ủng hộ vậy thì có thể kéo dài thêm chút thời gian đợi viện binh kịp thời tới rồi. Quả thực Lệ Nhiễm Sương đã đoán đúng, không phải toàn bộ tu sĩ đều mờ mắt trước cảnh tượng dâm mĩ kia. Trong đám người quan khán không thiếu những kẻ tu hành cấm dục cùng với số đông nữ tu sĩ đều không vừa mắt chuyện Lạc Thủy các nàng bày trò loạn thất bát tao. Lạc Thủy lại chẳng để ý tới mấy lời đạo lý giả tạo đó lắm, vài vạn người ở đây tất nhiên không ít kẻ có quan niệm luân lý cổ hủ không ưa gì việc các nàng dâm ô, nhưng cũng không ai dám thực sự đứng ra phê phán, bọn họ chỉ có thể lén lút lên án, đợi sau khi rời khỏi đây mới lan truyền sự việc khắp thiên hạ. Dăm ba cái tiếng tăm xấu đó các nàng chả thèm quan tâm, thậm chí còn vui vẻ hãnh diện khi bị gọi là đĩ điếm nữa. Còn về việc đại giáo chính đạo hợp công tiêu diệt lại càng không sợ, cái gọi là chính đạo thực chất là có lợi mới làm, chẳng ai rỗi hơi lại đi chọc ra thù hận chỉ vì vài ba lời đồn đại cả.