Chương 656: Lật mặt

Chương 656: Lật mặt Bên trên pháp thuyền, Nhan Như Ngọc chứng kiến một màn đồng môn tương tàn này nhưng nét mặt vẫn băng lãnh không xuất hiện chút cảm xúc nào. Mấy kẻ đồng minh bên cạnh cũng chỉ khẽ đưa ánh mắt liếc qua rồi âm thầm lắc đầu, nữ nhân này quả thực đã luyện tâm cảnh của bản thân đến mức gần như hoà làm một với thanh kiếm. Sắc bén lạnh lẽo, không hề có chút dao động tình cảm nào, vì mục đích cuối cùng có thể lợi dụng và hi sinh mọi thứ kể cả đệ tử dưới trướng. Chu Cương Liệt ở phía bên kia thì chỉ bĩu môi lắc đầu, hắn không ưa nhất chính là loại nữ nhân trơ lì cảm xúc như gỗ đá đó, chẳng cần biết nàng ta đã thực sự đạt tới tầng thứ thái thượng vong tình hay chưa, nhưng có một điều rất chắc chắn dù có là tảng băng ngàn năm khi qua tay hắn rồi cũng sẽ tan chảy thành nước mà thôi. “ Mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, tiếp theo liền cho các ngươi một chút kinh hỉ trước khi tiết mục chính bắt đầu nhé.” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười khẽ vỗ tay lầm bầm. Dưới sân đấu, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê lại thuận thế lấy ra thêm hai khoả ngọc bài nữa ngạnh kháng lại thế công của Trịnh Viễn Đông. Cuộc chiến này khiến người xem hoàn toàn loá mắt, tiên thuật công kích liên tiếp xuất sử hoàn toàn đánh cho khu vực này xác xơ điêu tàn, không gian tràn đầy vết ran nứt như mạng nhện. Chung Ly Lạp Chân lại đoạt lấy toàn bộ ngọc bài trong tay Vân Tùng Tử rồi mặc sức ném ra, tiên lực tầng tầng lớp lớp đan xen, chiêu thức chất chồng lên nhau mà giáng xuống như hồng thủy. Đây là một trận chiến hết sức kì lạ, hai bên hoàn toàn không dựa vào thực lực bản thân mà giống như đang so đấu nội tình, chiêu thức của tiên nhân trăm năm hiếm gặp ở đây lại như rau cải tùy tiện ném ra không chút tiếc nuối. Đãng Hồng Trần đã lui về phía sau đứng bên cạnh Tôn Diệu Anh quan sát trận chiến nhường chỗ cho hai muội tử thể hiện, thực ra trong tay nàng cũng có hai món ngọc bài năm đó Chu Cương Liệt tặng để phòng thân nhưng vẫn chưa vội đem ra. “ Chết tiệt, hai ả này rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn phong ấn cấp tiên đây?” Trịnh Viễn Đông nhăn mày nghiến răng, bọn họ nãy giờ trước sau đã dùng tám khoả ngọc bài rồi, hai ả bên kia vẫn cứ trưng cái bộ mặt đáng ghét liên tiếp quăng ra số lượng tương đương, lấy chiêu đỡ chiêu triệt tiêu toàn bộ, công kích tuy mạnh nhưng chưa ai làm bị thương ai. “ Tứ đệ còn chờ gì nữa, mau dùng ngọc bài của ngươi đi, ta muốn xem mấy tiện nhân này còn dây dưa được tới khi nào.” Mã Vinh Thành nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, tâm trí hắn đang rối loạn trong mớ suy nghĩ về tương lai với Chung Ly Lạp Chân, trong đầu lúc nào cũng tưởng tượng tới cảnh nàng cùng bao nhiêu người ân ái hoang dâm. Lúc này nghe Trịnh Viễn Đông gọi tới mình thì hắn mới từ từ ngẩng đầu lên. “ Mã ca, tới phiên huynh rồi đó, còn ngẩn người ra làm gì?” Chung Ly Lạp Chân lên tiếng nhắc nhở, lợi dụng bản thân đang có huyễn cảnh che đậy nàng còn không quên mở rộng đùi, tay vạch mép lồn cho hắn thấy dòng chất dịch trắng đục chảy xuôi xuống đùi mình. Mã Vinh Thành biết rõ thứ kia chính là tinh của chó đực lúc nãy bơm vào tử cung nàng, bàn tay hắn xiết chặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang hướng mấy nữ nhân đối diện, sau đó lại chuyển dời về phía Trịnh Viễn Đông đang quay lưng lại với mình. Hắn lúc này chỉ muốn thật nhanh chóng có thể cùng người yêu rời khỏi nơi thị phi này nên mọi sắp đặt hắn đều nghe theo hết, không quản cái gì quân tử trọng nghĩa hay tình thâm sư huynh đệ đồng môn nữa. Trên tay hắn Quân Tử Kiếm khẽ rung động, đôi chân vững chãi từng bước tiến về phía kẻ đã khơi mào mọi chuyện, hôm nay Quân Tử phải trả hết ân oán cho Thư Hùng. Cùng lúc đó, Chung Ly Lạp Chân cũng tới gần Vân Tùng Tử, bởi vì bốn người đều là đồng môn sư huynh đệ cộng với màn thể hiện nhiệt tình của cô nàng nãy giờ nên hai kẻ phía trước không có chút phòng bị nào đối với cặp đôi Uyên Ương này. Nhan Như Ngọc vẫn đang chăm chú quan sát mọi biến động lập tức nhận ra ngay sự bất thường ở hai tên đệ tử của mình, đuôi lông mày nàng khẽ nhíu, một luồng uy áp vô hình mang theo kiếm thế bàng bạc sắc bén lập tức bay xuống muốn ngăn cản. Nhưng công kích vừa ra khỏi pháp thuyền thì bỗng vụt một cái hoàn toàn tiêu biến vào hư không chẳng còn chút khí tức, Nhan Như Ngọc đôi đồng tử khẽ co lại, thần thức cực hạn toả ra muốn truy tìm căn nguyên của kẻ đã nhúng tay nhưng hoàn toàn không nắm bắt được gì. Đám tiên nhân đồng minh cũng nhanh chóng nhận ra có chuyện không đúng, bọn họ khu sử lực lượng, thần thức lan tràn ra giăng kín mấy dặm nhưng không hề cảm nhận được bất cứ thứ gì. “ Chuyện này là sao? Không lẽ là tiên nhân phe địch đã ra tay?” Lệ Nhiễm Sương nhìn quanh quất nghiêm trọng hỏi nhưng lúc này đây một loạt thanh âm vang lên đã lôi kéo sự chú ý của mọi người trở lại. “ Keng.... phập.... xoẹt....” “ Aaaaa!!! Sư muội.... ngươi.... ng... ngươi....aaaa.... khục....” “ Hự.... A !?!.... AAAA!!! Mã Vinh Thành... các ngươi... các ngươi đang làm gì?” Tiếng rút kiếm, tiếng cắt vào da thịt sau đó là tiếng kêu thét của Vân Tùng Tử và Trịnh Viễn Đông khiến toàn trường giật mình, bầu không khí thoáng chốc trở nên lặng ngắt. Đám đông khán giả á khẩu mắt chữ A mồm chữ O thậm chí cảm giác đầu óc mình mông lung mơ hồ không theo kịp trước một màn diễn biến quá nhanh này. Ở giữa sân đấu, trên nền tuyết trắng lúc này đã thấm đẫm máu tươi tạo thành hai màu đối nghịch thê lương. Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đứng đó, Quân Tử Kiếm cùng Thục Nữ Kiếm trên tay bị nhuộm đỏ huyết tương. Biểu cảm trên khuôn mặt hai người hoàn toàn đối lập nhau, một bên là nam nhân âm u trầm mặc toả ra sát khí nhàn nhạt còn bên khác là nữ tử trên môi nở một nụ cười tươi đắc ý. Trước mặt họ, Vân Tùng Tử mặc áo đạo sĩ nằm trên đất, kiếm Tham Tà rơi ở bên cạnh, nét mặt bất ngờ khó tin đọng lại, hai mắt mở trừng trừng, ngay vị trí trái tim đã bị xuyên thủng một lỗ máu tươi nóng hổi cuồng phún. Môi hắn mấp máy như đang muốn nói gì đó nhưng toàn bộ khí lực đã bị mất sạch, sinh cơ nhanh chóng trôi đi cuối cùng dầu cạn đèn tắt người tẫn đạo vong. Tới trước khi chết hai mắt hắn vẫn mở trợn trừng không thể ngờ được bản thân mình lại ngã xuống trong tay vị sư muội đồng môn kia. Ngay cả phần linh hồn vừa xuất khiếu chưa kịp bỏ chạy cũng bị lực lượng cấp Bán Tiên của Chung Ly Lạp Chân xoắn nát, hình thần câu diệt không có cơ hội luân hồi chuyển thế. Trịnh Viễn Đông có lẽ may mắn hơn, ngay khi Quân Tử Kiếm vừa lao đến hắn đã cảm nhận được sát cơ nên kịp thời lách mình né được chỗ yếu hại, nhưng cũng không phải không có trả giá. Một kiếm mang theo oán hận ngập tràn của Mã Vinh Thành đã hoàn toàn cắt lìa cánh tay trái đang cầm ngọc bài của tên đại sư huynh này khiến hắn đau đớn thét dài chật vật khuỵu cả gối xuống, nét mặt không còn chút màu máu, bộ dáng anh tuấn tiêu sái thường thấy hoàn toàn mất sạch. “ Aaa... tay của ta!!! Mã Vinh Thành!!! Chung Ly Lạp Chân!!! Tại sao? Hai tên phản đồ các ngươi! Sư phụ nhất định sẽ không tha cho các ngươi!” Trịnh Viễn Đông trán nổi kín gân xanh, hàm răng nghiến đến bật máu, hắn vừa hoảng loạn vừa kinh hoàng thét lớn lên, chỉ một chút xíu nữa thôi thì kiếm kia đã đâm thấu tận tâm phế của hắn rồi. “ Chậc, xem cái bộ dạng u oán của huynh kìa, kiếm chiêu thực thiếu sự dứt khoát chuẩn xác đó.” Chung Ly Lạp Chân như không thèm để ý tới tên đại sư huynh đang kêu gào, nàng liếc mắt giọng điệu trách cứ nam nhân của mình làm ăn tất trách. “ Ta xin lỗi, dù gì đó cũng là đại ca, làm sao dễ dàng xuống tay cho được.” Mã Vinh Thành gãi đầu cười khổ. “ Hứ, sư huynh đồng môn thì sao chứ? Có quan trọng bằng mạng sống và hạnh phúc của chúng ta không? Cơ mà cũng không vấn đề gì, dù sao tiên nhân đã dặn phải giữ mạng mấy kẻ này lại, nhất là họ Trịnh kia, hắn bây giờ chưa thể chết sớm vậy được đâu.” Nàng vừa nói vừa cúi người nhặt mấy tấm ngọc bài rơi trên mặt đất lên vui vẻ ngắm nghía rồi cất giữ, thuận thế đá cánh tay của Trịnh Viễn Đông đang nằm trên đất bay về phía đại môn Tuyết Liên Cung. Vương Nhã Khuê phối hợp ăn ý lập tức vung roi thép chém loạn, chỉ thoáng chốc cánh tay đã nát thành thịt vụn trước ánh mắt thất thần bất lực của gã các chủ anh tuấn kia. Nếu có thể lấy lại cánh tay nguyên vẹn thì còn có cơ may nối xương liền gân, nhưng bị băm nhuyễn như vậy thì xem như vứt. Địa Tiên tuy là cường giả đỉnh cấp phàm giai nhưng chuyện mọc lại chi gãy vẫn là điều chưa thể trừ phi đạt được thiên tài địa bảo tương ứng. Nếu không có cơ duyên thì đời này xem như tên mặt ngọc tuấn lãng đó mất vĩnh viễn một tay rồi.