Chương 644: Tràng cảnh xấu hổ
Chương 644: Tràng cảnh xấu hổ
“ Không... không thể nào, tại sao? Tại sao ngươi vẫn có thể thi triển chiêu đó một lần nữa? Ngươi....”
Tôn Diệu Anh nghiến răng nghiến lợi run giọng chỉ vào đối phương, câu hỏi của nàng cũng là thắc mắc chung của tất cả mọi người ở đây. Rõ ràng lúc nãy đã nói Đãng Hồng Trần cạn kiệt chân nguyên không chống đỡ được bao lâu, vậy mà nàng lại một lần nữa thể hiện bản lãnh phong quang vô hạn một chiêu lại một chiêu hoàn toàn nằm ngoài những nhận định của Trịnh Viễn Đông biến bọn hắn thành những gã hề nhảy nhót. Gồng đại chiêu hầm hố bá đạo cho lắm rồi cũng bị nàng một kiếm phá tan chẳng gây ra chút sát thương nào, lấy ba đánh một mà vẫn bất lực không thể chiến thượng phong, Vô Lượng Kiếm Các tới đây đã hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ rồi. “ Các ngươi ngay từ đầu đã không hiểu gì về ta cả, đệ tử Vô Lượng Kiếm Các mấy trăm năm được tiên nhân đích thân chỉ dạy hoá ra cũng chỉ có vậy, Vô Lượng Kiếm Tiên kia xem ra chỉ đào tạo được một đám phế vật, còn dám ở trước mặt ta hoa tay múa chân tỏ ra mạnh mẽ? Cút!”
Lời nói của Đãng Hồng Trần như những thanh lợi kiếm sắc bén đâm thẳng vào bản tâm cường giả của ba huynh muội Trịnh Viễn Đông, các đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các bên trên pháp thuyền cũng xấu hổ cúi gằm mặt không dám tỏ ra huênh hoang cao cao tại thượng nữa. Mặt mũi thể diện của toàn tông phái hôm nay đã đánh mất hết, rầm rộ kéo quân đi muốn huyết tẩy thế lực của người ta nhưng đến đại môn cũng chưa bước qua nổi còn liên tiếp thảm bại, đối phương chỉ có một người áng ngữ nhưng bọn họ cả đám hợp công bao vây cũng không địch lại. “ Ngươi... ngươi sao dám nói như thế, ai cho ngươi lá gan... Bán Tiên thì sao chứ, chẳng phải cũng chưa đột phá tiên giai hay sao? Ngươi lấy đâu ra tự tin dám chế nhạo sư phụ của chúng ta, nếu người ra tay thì tiện nhân nhà ngươi chết chắc...”
Tôn Diệu Anh tức đến phát cuồng gào lên đáp trả, trên đời này nàng ta yêu thương kính trọng nhất là sư phụ Nhan Như Ngọc và đại sư huynh Trịnh Viễn Đông, nghe thấy đối phương vậy mà dám sỉ nhục tông môn mình nàng ta tất nhiên không nhịn được. “ Ngươi nói nhảm quá nhiều, nếu sư phụ của ngươi dám ra tay thì đã sớm hiện thân rồi sao còn để đám môn đồ yếu nhược các ngươi đến đây làm mất mặt chứ, lăn xa ra!”
Đãng Hồng Trần trở tay liền phóng ra ba đạo kiếm khí mang theo hàn băng lạnh thấu xương bay thẳng về phía ba người đối diện. Trịnh Viễn Đông và Vân Tùng Tử phản xạ kịp thời bật hộ tráo ngăn trở thế công sau đó nhảy lùi về sau nâng kiếm phòng thủ. Riêng Tôn Diệu Anh có lẽ vì nãy giờ miệng tiện đã buông lời khiêu khích châm chọc quá nhiều cộng với thủ đoạn độc ác lóc da xẻ thịt Quan Tùng trước đó nên được Đãng Hồng Trần chú ý chăm sóc đặc biệt hơn. Ngay khi cản xong kiếm khí chưa kịp lùi về thì tròng mắt cô ta đã co rụt lại khi thấy Đãng Hồng Trần đã xuất hiện ngay trước mặt mình. Đôi tay thon thả hiển hoá chưởng ấn một chiêu đánh thẳng vào bụng của Tôn Diệu Anh khiến cô ta bất ngờ không kịp phòng bị như diều đứt dây một lần nữa bay thẳng ra ngoài mấy mươi thước đập vào một thân cây. “ Ngũ muội!”
“ Sư muội!”
Trịnh Viễn Đông và Vân Tùng Tử hốt hoảng định chạy tới trợ giúp nhưng hai người bỗng khựng lại bước chân, ánh mắt mang theo hoang mang ngỡ ngàng nhất thời đứng yên như tạc tượng không phản ứng. Không những hai người này mà gần như toàn bộ nam nhân có mặt đương trường cũng mắt tròn mắt dẹt mồm há thật to trước những gì họ được chứng kiến, hơi thở của bọn họ dần gấp gáp, ánh nhìn mang theo vô vàn si mê cùng tham lam thậm chí có người còn lấy cả pháp bảo có tác dụng lưu trữ hình ảnh ra vội vàng kích hoạt ghi lại không bỏ sót cảnh tượng trăm năm hiếm gặp này. Ở bên cạnh gốc cây lớn, Tôn Diệu Anh nét mặt đau đớn khổ sở chật vật nằm đó vẫn chưa thể gượng dậy nổi, uy lực một chưởng của Bán Tiên làm sao Địa Tiên có thể tiếp nhận nổi. Nàng cảm nhận rõ cơ thể bản thân lạnh buốt, lục phủ ngũ tạng giống như lệch vị trí. Nhưng vào lúc này nàng ta lại tự nhiên cảm giác có gì đó không đúng, tại sao hai vị sư ca vẫn chưa nhanh chóng đến giúp đỡ mình, sao không gian xung quanh im phăng phắc như vậy? Trực giác của một Địa Tiên cho nàng biết gần như có hàng vạn đôi mắt dâm tục tham lam đang chăm chú lia từng ngóc ngách trên thân thể mình, điều này khiến nàng rợn hết cả người dù đau đớn nhưng vẫn cố ngồi dậy để xem chuyện gì đang xảy ra. “ Ơ... a... Á á á.....”
Không biết thì thôi, khi đã tận mắt thấy tình trạng của bản thân lúc này gần như khiến Tôn Diệu Anh muốn ngất luôn tại chỗ, nàng hét lên một tiếng đầy hoảng loạn, hai hàng lệ ấm ức tủi nhục lăn dài trên đôi gò má, một vị cường giả Địa Tiên cứ như vậy khóc oà lên làm đám đàn ông xung quanh không khỏi sinh ra cảm giác thương xót. Thì ra một chưởng vừa rồi của Đãng Hồng Trần tuy không thể khiến nàng ta mất mạng nhưng lại mang theo nội lực hùng hậu trực tiếp chấn nát gần như toàn bộ váy áo của Tôn Diệu Anh. Trên cơ thể nàng ta lúc này chỉ còn lại vài sợi vải rách tả tơi chẳng có tác dụng che đậy chút nào. Ngọc thể loã lồ đẫy đà hoàn toàn bại lộ trước bao nhiêu vạn con người đang quan sát, làn da trắng bóc như mỡ đông, hai ngọn sơn phong tròn căng thập phần đàn hồi, quầng vú hồng nhạt với hai đầu ti lớn bằng ngón cái nhô cao ngạo nghễ, vòng eo nuột nà như rắn nước, bờ mông nở nang mập mạp núc ních thịt. Cặp đùi đầy đặn trắng tươi không chút tì vết, vì đang bị đau không thể khống chế nên tư thế nằm của nàng ta có phần bất nhã, hai chân dang rộng hoàn toàn trưng bày khu tư mật một cách lộ liễu. Gò mu căng mọng một bàn tay úp lên không xuể, phía trên phủ một lớp âm mao nồng đậm rậm rạp loăn xoăn không nề nếp, bởi vì đang dạng háng nên hai môi lớn bên ngoài khẽ mở phơi ra cảnh xuân với mép thịt đỏ au, hột le kích cỡ bằng quả long nhãn săn cứng, niệu đạo e ấp bé xíu cùng âm đạo phấn nộn ướt át. Bên dưới còn lấp ló lỗ nhị xinh xắn bị lớp lông lồn mọc lan che phủ. Thân thể nàng như một toà kì quan tự nhiên đầy tươi non mơn mởn hoang dại làm những nam nhân chỉ nhìn một lần liền muốn sinh ra cảm giác chinh phục mãnh liệt. Lúc này Tôn Diệu Anh mới chợt nhớ mình đang tồng ngồng cho lũ đàn ông bỉ ổi chết tiệt kia nhìn ngắm thoả thích, nàng ta cong người như con tôm luộc, mặt đỏ bừng vội vã che đậy lấy những vị trí nhạy cảm, miệng gắt lên quát nạt. “ Không được nhìn! Mau che mắt lại... hức... ta... ta móc mắt các ngươi... kẻ nào còn nhìn nữa ta nhất định sẽ đuổi cùng giết tận... huhu....”
Tôn Diệu Anh từ nhỏ đã đi theo Nhan Như Ngọc, ở trong tông môn mấy trăm năm tính tình vẫn như một cái thiếu nữ hoạt bát lại được các sư huynh yêu chiều hết mực, đời nào lại phải chịu cảnh mất mặt xấu hổ bậc này. Mấy nam nhân kia cũng sợ cô gái này thẹn quá hoá giận sẽ thực sự xử chết mình nên ai nấy đều biết ý quay mặt đi nhưng vẫn len lén nhìn lâu hơn một chút. Tâm tính tiểu cô nương gần như sụp đổ, khóc như lê hoa đái vũ, tiết hạnh gìn giữ bao nhiêu năm đều đã mất sạch rồi. Nàng rất thích Trịnh Viễn Đông, thề sẽ theo hắn suốt đời, nàng rất sợ bản thân không còn trong sạch nữa liệu vị sư ca kia có chê bai khinh thường nàng hay không. “ Sư muội, bình tĩnh, đừng khóc, không sao có huynh ở đây rồi.”
Trịnh Viễn Đông lúc này mới nhanh chóng bước tới lấy ra áo choàng lông thú của mình đắp lên thân thể trần truồng của nàng. Tôn Diệu Anh nghe giọng nói nhẹ nhàng đầy quan tâm của hắn mới dần bình tĩnh lại, nàng nắm chặt áo choàng ngước lên nhìn hắn đầy mong đợi. “ Sư ca, muội xin lỗi, muội bị vấy bẩn rồi, không xứng đáng với huynh nữa, huynh có ghét muội không?”
Trịnh Viễn Đông trong lòng thầm nghĩ lại cảnh tượng ban nãy vị sư muội này dạng háng phô bày hết lồn vú trước bao nhiêu cặp mắt quan khán, thậm chí còn có kẻ lén ghi hình lại, đối với nữ tử thời đại này xem như thanh sạch đã mất hết, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười khinh miệt. Bản thân hắn cũng là người có suy nghĩ bảo thủ, Tôn Diệu Anh này tuy chưa thất tiết nhưng cơ thể đã nhơ nhuốc vạn người đều xem no mắt hết rồi. Thâm tâm của hắn đối với vị sư muội này đã dần xuất hiện tâm lý coi thường khinh ghét nhưng vì bảo trì hình tượng nam nhân hoàn hảo của mình hắn vẫn nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, cử chỉ quan tâm xoa đầu nàng nhỏ nhẹ an ủi. “ Làm sao sư ca có thể ghét muội cơ chứ, yên tâm, dù có trời sập ta cũng thay muội gánh vác.”
Câu nói thập phần ngôn tình này như một mũi tên tình yêu chí mạng bắn vào phương tâm thiếu nữ khiến cả Tôn Diệu Anh và hầu hết các cô gái có mặt đều đổ gục. Các nàng đối với vị nam tử tuấn lãng lại dịu dàng này đã si mê đứ đừ khó thể dứt ra được rồi. Tôn Diệu Anh hạnh phúc ngập tràn không còn kìm nén nữa chủ động vòng tay ôm chặt lấy Trịnh Viễn Đông, hai bầu vú tròn trịa ép chặt lấy ngực hắn. Tên này nhất thời không làm ra phản ứng, nghĩ đến việc thân thể gợi dục của cô sư muội đã từng bị hàng vạn ánh mắt trần tục kia soi mói đến tận nơi tư mật nhất khiến hắn cảm thấy thực kinh tởm giống như mình đang ôm lấy một cái kĩ nữ phong trần nhơ nhuốc ai cũng có thể cưỡi vậy. So với sư muội này thì sư phụ Nhan Như Ngọc vẫn là chân ái mà hắn hướng tới, nàng băng thanh ngọc khiết chưa từng động lòng phàm với bất cứ nam tử nào, chỉ có nữ nhân thân thể lẫn tâm hồn trong sạch như thế mới xứng với tình yêu của hắn. Trịnh Viễn Đông không muốn gần gũi cô nàng này thêm phút giây nào nữa vội vịn lấy vai đẩy Tôn Diệu Anh ra xoa đầu khuyên nhủ. “ Muội mau về thuyền thay y phục trước, chuyện ở đây có ta và tam đệ lo.”
“ Ân, các huynh cẩn thận, muội sẽ quay lại trợ giúp ngay.”
Nàng tưởng tên sư ca giả tạo này quan tâm sợ mình gặp xấu hổ thêm nên ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy, ánh mắt liếc về hướng Đãng Hồng Trần đầy căm phẫn cùng bất nhẫn, hai tay vịn chặt áo choàng nhanh chóng bay về phía pháp thuyền. Tràng cảnh xấu hổ vì một màn thể hiện lãng mạn này mà kết thúc, hai bên lại lâm vào thế giằng co người nhìn ta ta nhìn người không ai chủ động khởi chiến nữa.