Chương 623: Nhan Như Ngọc

Chương 623: Nhan Như Ngọc “ Hừ, Sở Vương đó cũng thật rách việc lắm chuyện, chinh phạt Tuyết Liên Cung thì chỉ cần xuất động đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các chúng ta chẳng phải dễ dàng rồi sao? Cần gì phải đưa theo năm mươi vạn tên phàm nhân vô dụng, chỉ tổ làm chậm lộ trình hao tổn tài nguyên mà thôi.” “ Đúng là thế, nhưng mọi chuyện đều có nguyên do của nó, chính Khương Dẫn kia là kẻ đã ra hịch văn thảo phạt vậy thì không thể để một mình chúng ta ra trận được, hắn phải là kẻ xuất binh chủ chốt, dù chỉ là lấy chút uy danh nhưng vẫn tốt hơn là ngồi yên không làm gì. Hơn nữa năm mươi vạn binh này xuất động đối với đại cục cũng có chút chỗ để dùng, chúng ta là tu sĩ chỉ có thể đối phó với tu sĩ, nếu hai toà thành kia đem quân binh phàm nhân ra quấy rối thì bên ta cũng phải cần có phàm nhân để ứng phó chứ.” Trịnh Viễn Đông kiên nhẫn giải thích cho Tôn Diệu Anh hiểu vấn đề, nàng cũng rất tích cực gật đầu đồng tình, quả đúng như vậy, Vô Lượng Kiếm Các lần này đi chỉ là để diệt Tuyết Liên Cung xử lý hết đám tu sĩ, còn phàm nhân vẫn phải do quân mã nước Sở thu thập. Nếu người tu hành như họ dám ra tay giết phàm nhân gây sát nghiệp to lớn dính phải nhân quả mất đi phúc vận thì tiên đạo sau này đừng mong đi nữa. “ Muội cũng nên nghiêm túc một chút, lát nữa cần phải thể hiện cho tốt để những người kia thấy thực lực của Vô Lượng Kiếm Các ta, chớ làm sư phụ mất mặt.” Trịnh Viễn Đông hơi hướng ánh mắt lên tầng thượng của pháp thuyền, Tôn Diệu Anh cũng gật đầu vâng dạ ra điều ngoan ngoãn, khi nghe sư ca nhắc tới sư phụ cùng những vị khách nhân kia nàng rõ ràng thoáng hiện vẻ kiêng kị. “ Chuẩn bị kĩ lưỡng đi, ta vào thông báo với sư phụ một tiếng.” Trịnh Viễn Đông nói rồi liền quay người rời khỏi, trong đáy mắt hắn thoáng ánh lên một tia mê đắm khi nhắc tới vị sư phụ đáng tôn kính của mình. Pháp thuyền này kích cỡ to lớn không chỉ chứa hết cả vạn người, bên trên còn có những kiến trúc sương phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi sang trọng để cao tầng của Vô Lượng Kiếm Các nghỉ ngơi, nhìn từ xa không khác một toà cung điện lộng lẫy xa hoa. Trịnh Viễn Đông đi vào trong sảnh lớn của căn phòng nằm ở tầng cao nhất, hắn dáng vẻ đường hoàng lưng eo thẳng tắp tỏ rõ khí độ nhàn nhã bình tĩnh thong dong không chút rụt rè e ngại, ánh mắt đào hoa nhìn về phía bốn người có mặt tại đây sau đó tập trung lấy thân ảnh đang ngồi ở chủ vị. Nét mặt hắn nhẹ nhàng không nhìn ra chút tâm tình vui buồn đứng giữa sảnh chắp tay hơi cúi người làm đủ lễ nghĩa. “ Sư phụ, chư vị tiền bối, chúng ta sắp tới Phiêu Tuyết Lĩnh rồi.” Trên ghế lớn đặt ở giữa sảnh ngồi một nữ nhân nếu nhìn kĩ sẽ thấy nét tương đồng tám chín phần với bức tượng đặt ở quảng trường tông môn Vô Lượng Kiếm Các. Nàng có vóc dáng thon thả cao gầy, nước da trắng thắng tuyết, mái tóc màu bạch kim dài đến thắt lưng mềm mại như một dòng thác bạc. Đôi mắt nàng sáng trong như bầu trời đêm đầy sao, chứa đựng sự bình tĩnh và uy nghiêm, nhưng cũng lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Mũi quỳnh cao thẳng tú lệ, đôi môi không son vẫn hồng hào mọng nước khiến người ta vô thức muốn gặm lấy mà ngấu nghiến một trận. Mi dài cong vút, lông mày đẹp như vẽ, gương mặt nàng mang đường nét thanh tú tinh xảo nhưng lại khó gần, toát lên một vẻ lãnh ngạo, cao quý, cự người ngoài ngàn dặm không ai có thể với tới. Nàng khoác lên mình một bộ y phục trắng thuần, điểm xuyến những hoa văn bạc tinh xảo như ánh trăng hòa quyện cùng sương, dải lụa mềm mượt quấn quanh thân toát lên tư thái tiên gia thuần túy. Cơ thể với những đường nét lồi lõm như được đắp nặn ra từ bàn tay của một nghệ nhân tuyệt thế, nơi cần mập sẽ mập, nơi cần thon liền thon. Cặp núi đôi không quá khủng lại rất vừa tay tròn căng săn chắc theo nhịp thở của nàng mà phập phồng lên xuống, phần ngực áo được khoét sâu để lộ ra cái khe rãnh khiến nam nhân chỉ muốn đắm chìm vào trong. Vòng eo con kiến chỉ một cái ôm liền có thể bắt trọn, bờ mông ngạo kiều vì tư thế ngồi mà dính trên ghế tạo ra cảm giác thập phần đàn hồi. Váy trắng xẻ tà một bên để lộ ra chân dài trắng phau không có chút tì vết, đôi bàn thân trần với những ngón ngọc tinh xảo làm người ta nhịn không được mà nổi lên ý nghĩ muốn vuốt ve. Khí chất của nàng khiến người khác vừa kính nể vừa e dè, như một ngọn núi cao vời vợi, đẹp đẽ nhưng không dễ tiếp cận. Thế gian dường như không có gì có thể làm lung lay sự thanh cao và kiên định trong đôi mắt nàng. Bên cạnh nàng còn có một thanh trường kiếm đang lơ lửng, thân mỏng gần như trong suốt toả ra hàn mang lạnh thấu xương, chuôi kiếm điêu khắc tinh xảo nạm ngọc, nhìn liền biết không phải phàm vật, còn rất có linh tính bay đi bay lại xung quanh chủ nhân. Đây chính là tổ sư đã sáng lập nên Vô Lượng Kiếm Các, danh hào Vô Lượng Kiếm Tiên, tên nàng gọi Nhan Như Ngọc. “ Ừm, biết rồi.” Mĩ nhân cao lãnh khẽ gật đầu, không nhìn ra chút ý vui giận nào hoàn toàn là một tảng băng phong vạn năm. Trịnh Viễn Đông biết tính cách của nàng vốn là như vậy nên không có chút bất mãn nào tự lui về phía sau đứng yên đợi phân phó. “ Ôi, Như Ngọc muội đối với đệ tử thân truyền là người trong nhà cũng không thể cho một chút sắc mặt tốt nào sao? Nhìn Trịnh các chủ đây hình như còn ôm một tấm tình si với muội đó, là không muốn đáp lại hắn hay sao?” Trên ghế bên dưới, một mĩ phụ nhân dáng người đầy đặn đưa tay che miệng cười duyên liếc nhìn về phía chủ vị tràn đầy ý thăm dò cùng châm chọc. Vẻ ngoài của nàng này tựa như những quý phu nhân nhà vương công hầu tước, vóc dáng đẫy đà tràn đầy sự mặn mà của người phụ nữ trưởng thành. Khuôn mặt nàng toát lên nét sắc xảo tự tin với đôi mắt long lanh như biết cười ẩn chứa sự từng trải và dịu dàng. Bờ môi son mọng đỏ, trán có điểm một nốt chu sa tăng thêm phần quý phái. Tóc nàng búi gọn gàng cài thêm ngọc trâm khắc hình phượng điểu tạo nên vẻ thanh lịch thục phụ. Bộ váy áo rộng cũng khó che được những đường nét gợi cảm chín mùi của phụ nhân. Bờ vai tròn đầy, vóc dáng uyển chuyển với vòng ngực nở nang và vòng eo vừa phải dẫn tới đôi hông rộng, cặp mông phốp pháp mắn đẻ rung rinh mỗi khi cười. Ở trên người nàng tự hình thành nên khí chất diễm lệ của một quý bà, như mật đào vừa chín tới mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn một lần ngắt lấy thưởng thức. “ Để Lệ phu nhân chê cười rồi, vãn bối đối với sư phụ luôn là giữ đủ phép tắc lễ nghĩa, cảm tình của chúng ta vẫn chỉ là sư đồ thuần túy, vãn bối luôn kính trọng ao ước bản thân một ngày có được thực lực như người, tuyệt đối sẽ không có dị tâm nào khác.” Trịnh Viễn Đông sợ sư phụ mình không vui liền lên tiếng đính chính dù trong nội tâm hắn rất muốn. Nhan Như Ngọc thì lại dường như chẳng có chút quan tâm tới vấn đề này, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng không chớp. “ Ôi, thời đại bây giờ sư đồ luyến ái cũng là chuyện hết sức bình thường không phải sao? Trịnh các chủ, đã là nam nhi nhất định phải có đủ sự gan dạ cùng quan điểm rõ ràng, thích ai thì cứ mạnh dạn thể hiện ra đừng có tỏ vẻ nhút nhát yếu đuối như thế. Haha, biết Nhan tiên tử đã lâu nhưng ta vẫn chưa từng thấy qua kẻ nào có thể đủ bản lãnh làm tan chảy ngọn băng phong hùng vĩ này, nếu Trịnh các chủ làm được thì thực là hảo sự nghìn năm hiếm thấy đó.” Ghế bên trái ngồi một trung niên nhân tuổi ngoài tứ tuần dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang đang vuốt râu cười nói. Người này bề ngoài cao khoẻ, tóc đen mày rậm, râu dài tới ngực, thân mặc trường bào dệt từ nguyên liệu quý giá bên trên có thêu hình ly long tinh tế. Thoạt nhìn qua thì người này giống như một vương hầu nào đó tràn đầy khí độ thượng vị giả nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy trong đôi mắt đó tinh mang nở rộ như nhìn thấu mọi sự, nét mặt như mang theo sự tang thương cổ lão vượt nhiều thời đại, rõ ràng không phải kẻ tầm thường. Trịnh Viễn Đông lần này cũng chỉ cười giả lả không nói thêm gì hơn, hắn biết những kẻ ở đây thân phận đều không tầm thường, không đến lượt hắn phát ngôn quá nhiều, tất cả chỉ cần đứng sau Nhan Như Ngọc để nàng phân phó là được.