Chương 549: Chặn đường
Chương 549: Chặn đường
Trong lầu ba khách điếm Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đang ngồi đối diện hai tay áp vào nhau, trên thân hai người hoàn toàn không mặc gì, chân khí ôn hoà cẩn thận lưu chuyển qua lại thông qua tiếp xúc. Đây là pháp môn song tu của họ, có thể khiến đôi bên tâm ý tương thông gắn kết chặt chẽ, một người ngộ đạo sẽ có lợi cho cả người kia. Vào lúc này từ hai nơi khác nhau trong Ung Thành bỗng nhiên xuất hiện hai luồng thần thức bộc phát lan rộng quét qua toàn bộ từng ngõ ngách, cặp đôi đang song tu lập tức giật mình vội vã thu liễm toàn bộ khí tức ngưng trọng nhìn qua nhau. “ Mã ca, không lẽ hai ả nữ nhân kia phát giác ra hành tung của chúng ta rồi?” Chung Ly Lạp Chân vội vã đứng dậy mặc vào váy áo. “ Không thể nào, pháp môn ẩn nặc này là sư phụ truyền cho ta, khắp phàm giai khó có ai nhìn ra được mới đúng.” Mã Vinh Thành tiến tới cửa sổ khẽ hé mở nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không có động tĩnh gì khác lạ. Đang lúc hai người còn mơ hồ thì thần thức dao động kia cũng đã được thu liễm lại, kế tiếp họ tự cảm nhận rõ ràng hai bóng dáng thướt tha yêu kiều phóng lên không trung rồi nhắm phía ngoài thành bay đi. “ Không tốt, có vẻ Tần Mộ Uyển cùng Vương Nhã Khuê kia đã nhận được tin tức, bọn họ đang đi về hướng Sở quốc, mau lên, chúng ta cần phải đuổi theo ngăn họ lại.” Mã Vinh Thành tức tốc khoác áo vào cầm trường kiếm mở cửa sổ phóng ra, Chung Ly Lạp Chân cũng theo sát phía sau, nàng vừa bay vừa nhíu mày khó hiểu. “ Làm sao hai cô ta lại biết tin tức nhanh như vậy được? Bên phía đại sư huynh vẫn đang chờ thái độ của Đãng Hồng Trần chưa động vũ lực cơ mà?”
“ Hừm, Hắc Nha Tông của Vương Nhã Khuê kia là tổ chức mật thám tình báo bậc nhất đại lục, chuyện Vô Lượng Kiếm Các muốn mưu đồ Tuyết Liên Cung e là đã bị chúng điều tra ra tường tận rồi. Hai người bọn họ chính là muốn sớm có mặt ở Sở quốc để kịp thời cứu viện khi chúng ta cường ngạnh tấn công cho nên mới rời đi nhanh như vậy.”
“ Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo đây, bên kia đại sư huynh vẫn chưa ra tay hai ả này đã muốn chạy tới góp vui, nếu huynh ấy kéo dài thêm mấy ngày chẳng lẽ hai ta phải dây dưa triền đấu với họ mấy ngày hay sao?”
Chung Ly Lạp Chân mím môi gấp gáp, dù nàng luôn không phục trước danh tiếng của nhị vị tiên tử Tần quốc nhưng chiến tích của họ là có thật khiến bất kì đối thủ nào cũng phải e dè. “ Muội yên tâm, đại sư huynh đã sớm dự tính được vấn đề này nên đã có sắp xếp, với Uyên Uơng Kiếm Pháp của chúng ta dây dưa cản chân họ vẫn có thể nắm chắc, mau vượt lên trước, ta cần làm một ít bố trí.”
Mã Vinh Thành chân đạp bộ pháp theo một phương hướng khác bay thật nhanh muốn chặn đầu, Chung Ly Lạp Chân nghe hắn khẳng định cũng thoáng yên tâm hơn, nàng biết vị sư huynh Trịnh Viễn Đông kia đầu óc rất tinh vi, mưu mô thủ đoạn khó nắm bắt, chuyện mà hắn đã cố công sắp xếp thường chưa từng thất bại nên hết sức tin tưởng. Trên một tầng mây cao hơn, Chu Cương Liệt thoải mái nằm gối đầu trên đùi Lạc Thủy, bên cạnh còn có Vũ Uyên, Lam Hinh, Khinh Y và Linh Lộc, cả đám người vẫn đang ẩn thân quan sát một màn phía dưới. Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê song song đồng hành, tốc độ không nhanh cũng không chậm, trên đường không ai nói với ai tiếng nào. Mà đôi tình lữ Mã Vinh Thành cùng Chung Ly Lạp Chân đã theo con đường khác lấy tốc độ cao vượt mặt hai nàng hiện đang dừng lại trên một đỉnh sơn phong. “ Chung Ly muội, chuẩn bị sẵn sàng đi thôi, bọn họ tới rồi.” Hai người liếc mắt qua nhau gật đầu nhẹ âm thầm hiểu ý. Đúng lúc này, bóng hình thon thả của nhị vị tiên tử Tần quốc đã xuất hiện, hai nàng nét mặt vẫn thản nhiên như không hề hay biết phía trước đang có bẫy rập phục kích sẵn. Ngay khi các nàng tiến vào phạm vi sơn lĩnh, từ bên trong rừng cây rậm rạp bên dưới bỗng có âm thanh ngân vang như tiếng kiếm rút khỏi vỏ, với trực giác của Địa Tiên hậu kỳ, hai nàng lập tức phát hiện vấn đề vội vã dừng lại đồng thời lách người nhảy ngược né tránh. Ngay sát na sau hai luồng kiếm khí đan chéo từ phía rừng cây lấy tốc độ nhanh như sao xét chém tới, may mắn các nàng đã phản ứng kịp, kiếm khí kia lướt ngang chỉ cách da thịt có vài phân. “ Có địch nhân ám toán! Kẻ nào? Cút ra đây!!!” Vương Nhã Khuê từ nhẫn trữ vật lấy ra vũ khí mà nàng chuyên dụng, một thanh trường tiên với những mắc roi góc cạnh sắc lẹm xếp đều nhau. Roi thép được huy động quật thẳng về phía trước, ngay lập tức ngọn sơn phong vững chãi bị chấn động dữ dội, cây cối gãy rạp tả tơi, hai bóng dáng từ bên trong song song nhảy vọt ra đứng đối diện không có ý định ẩn nấp thêm. “ Tặc nhân từ đâu tới dám ở địa bàn Tần quốc phục kích chúng ta? Thật là gan to bằng trời.” Tần Mộ Uyển khuôn mặt lạnh băng âm trầm nhìn đôi nam nữ phía trước, trên tay nàng đã xuất sử trường kiếm có chuôi điêu khắc hình bông hoa chín cánh, trong đôi mắt ẩn chứa vô tận sát ý. Ở phía bên kia, Mã Vinh Thành hơi sững người lại, vẻ mặt thoáng chút thất thần khi đối diện với dung mạo diễm lệ động lòng người của hai nàng, hắn đã từng nghe rất nhiều lời đồn đại tán thưởng về nhị vị tiên tử Tần quốc vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành như tiên nữ hạ phàm, hôm nay được diện kiến tận mắt mới biết giá trị nhan sắc còn trên cả tưởng tượng. Hắn vốn là một kẻ đa tình rất mê luyến nữ nhân, trước đây từng qua lại phong nguyệt với biết bao nhiêu nữ tử nhưng bọn họ chẳng ai có thể so sánh với Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê được, ngay cả đạo lữ hiện tại của hắn Chung Ly Lạp Chân dù dung nhan thanh tú đằm thắm nhưng nếu đem ra so sánh với hai người kia chính là khác biệt một trời một vực. Cô nàng đứng kế bên cũng đã nhận ra tình lữ của mình đang bị hai cái mĩ nhân kia hớp hồn, bản thân nàng khi thấy họ trong nội tâm cũng không giấu nổi sự tự ti mặc cảm thua kém, lòng ganh tị hơn thua bỗng chốc trỗi dậy. “ Các ngươi là ai?” Vương Nhã Khuê miết roi thép trên tay tạo thành chuỗi âm thanh chói tai, câu hỏi của nàng cũng khiến hai người đối diện lấy lại tập trung. “ Haha, nhị vị tiên tử chớ có hiểu lầm, chúng ta không hề có ác ý.” Mã Vinh Thành bước lên chắp tay nhẹ giọng nói. “ Các ngươi phục kích ám toán chúng ta, ra tay vô cùng hiểm độc lại còn nói không có ác ý? Tưởng chúng ta là trẻ con dễ lừa gạt hay sao?” Vương Nhã Khuê tính cách vốn không tốt, trên thân nàng tràn đầy hắc vụ, khí tức khoá chặt hai kẻ kia sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào. “ Hừ, ai phái các ngươi tới đây? Mục đích là gì?” Tần Mộ Uyển mắt hạnh lạnh nhạt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm chất vấn. “ Tại hạ là Mã Vinh Thành cùng sư muội Chung Ly Lạp Chân là người của Vô Lượng Kiếm Các, hôm nay theo lệnh Trịnh các chủ đến đây chỉ là muốn kết giao với nhị vị tiên tử nước Tần mà thôi, lúc nãy vì muốn mời hai nàng dừng bước nên mới hơi quá tay hành xử lỗ mãng, còn mong hãy xá tội.”
Chung Ly Lạp Chân ở bên cạnh âm thầm không vui, mày liễu nhăn lại, tên này quả nhiên cái thói hoa tâm củ cải không bỏ, thấy gái đẹp liền sáng mắt, rõ ràng sợ hai ả kia biết mối quan hệ tình lữ của hai người nên mới giới thiệu nàng là sư muội hắn, nhưng hiện tại cũng không tiện giải thích, chờ xong chuyện nhất định phải cho hắn một bài học. “ Vô Lượng Kiếm Các? Haha, ta còn chưa đi tìm các ngươi gây sự mà các ngươi đã nóng lòng tự đưa mạng tới đất Tần này rồi, cũng tốt, xử lý hai tên sẽ bớt cho Đãng tỷ tỷ hai cái mối lo.”
Tần Mộ Uyển cười gằn vung tay trái lên, từ khắp không gian rơi xuống hàng vạn đạo cánh hoa sau đó hợp nhất thành hình dáng một cây thương dài, sau lưng còn ẩn ẩn xuất hiện pháp tướng Cửu Thiên Huyền Nữ vô thượng tôn quý nhìn xuống chúng sinh.