Chương 533: Song sinh cung chủ

Chương 533: Song sinh cung chủ Tại một vùng núi cách Ung Thành khoảng mười dặm, Chu Cương Liệt đã tìm được nơi rất thích hợp để đặt bản làng mới, chỗ này đất đai tươi tốt, có một khoảng đồng bằng khá rộng, lưng tựa vào mấy quả đồi thấp. Hắn từ Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp lấy thôn Tĩnh Khê thu nhỏ ra, dân cư cũng rất biết nghe lời, mấy ngày nay chỉ sinh hoạt bên trong làng, ăn đồ ăn dự trữ, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường. “ Phóng! Đại địa dung nhập!” Chu Cương Liệt chỉ tay lên lập tức hoá mảnh đất trở lại kích thước ban đầu sau đó từ từ hạ nó xuống sáp nhập làm một với vùng địa hình phía dưới, mọi thao tác đều ăn khớp, chỉ một khắc đồng hồ sau tại mảnh đất vốn là bình nguyên trống trơn lại bỗng mọc lên một bản làng nhỏ với những mái nhà san sát, đồng ruộng vừa mới cấy xong, dược điền bốc lên mùi thơm ngát của cây thuốc, nếu ai không biết sẽ nghĩ thôn này vốn đã ở đây từ rất lâu rồi. Hắn dẫn theo bốn nữ đáp xuống giữa làng, các nàng cũng chẳng có ai mặc qua quần áo, đều là nhờ ảo cảnh của hắn che đậy, từng bộ ngọc thể trắng nõn đẫy đà trần trụi khoe ra không chút ngại ngần. Thôn dân từng người bước ra khỏi nhà tò mò nhìn ngang ngó dọc quan sát hoàn cảnh chung quanh, vẫn là mảnh đất với bản làng quen thuộc đó nhưng hiện tại đã toạ lạc ở một nơi lạ lẫm, không còn trong cái chốn hoang sơn dã lĩnh suốt ngày lo lắng bị thú dữ tập kích nữa, tâm trạng ai nấy thấp thỏm mừng vui, đám trẻ con kéo nhau tung tăng chạy nhảy trên thảo nguyên xanh mướt. “ Haha, thấy thế nào? Hài lòng với chỗ này chứ? Từ nơi đây muốn tới thành thị lớn nhất Tần quốc chỉ có khoảng mười dặm đường thôi đó.” Chu Cương Liệt đừng giữa làng chắp tay sau lưng cười vang. “ Xin cảm tạ đại ân đại đức của thượng tiên, ngài đã công tân sinh chúng tôi thêm một lần nữa.” Vị trưởng thôn già lão dẫn đầu mọi người tiếp tục quỳ xuống bái lạy, điểm công đức dồi dào kéo về làm Chu Cương Liệt cười hớn hở vô cùng. “ Tốt lắm, kế tiếp nên bắt tay kiến thiết lại bản làng rồi, các nàng có sáng kiến gì không?” hắn quay sang hỏi chúng nữ. “ Ưm, đầu tiên em nghĩ nên xây dựng tu bổ lại các nhà trong thôn, bỏ đi mái tranh vách lá, giúp họ có nơi ở kiên cố khang trang trước.” Khinh Y nhìn quanh một vòng rồi trả lời. “ Kế tiếp vẫn phải dựa vào sức của họ, chúng em khi trở về sẽ liên hệ một số chấp sự hoàn thành thủ tục để họ chính thức trở thành con dân của nước Tần, sẽ có quan lại binh lính đến đây thiết lập luật lệ cũng như giúp đỡ dân chúng định hướng nghề nghiệp để họ có thể tự lực làm ăn sinh sống.” Vũ Uyên nếu ý kiến. “ Ân, em cũng sẽ nhờ một số mối quan hệ để các tông phái phụ cận cắt cử đệ tử đến bảo vệ làng này, có Huyền Nữ Cung chống lưng sẽ không sợ ai dám cả gan bức hiếp họ đâu.” Lam Hinh tiếp lời. “ Ừm, tốt lắm, mọi người nghe rõ hết rồi chứ, cuộc sống sau này chỉ cần các ngươi chăm chỉ thì nhất định sẽ sung túc thịnh vượng hơn rất nhiều, chúng ta sẽ tạo điều kiện thật tốt để thôn làng sớm hoà nhập vào Tần quốc, nhưng nhất định không thể ỷ lại vào sự trợ giúp của chúng ta mà lười nhác huênh hoang tự đắc.” Chu Cương Liệt dõng dạc tuyên bố. “ Chúng tôi nhất định ghi nhớ kĩ lời dạy của Thượng tiên, được ngài cùng Khinh Y và các vị tiên tử đây chiếu cố đến được nơi an cư lạc nghiệp mới đã là phúc phần của ba trăm hộ dân ở đây rồi, chúng tôi nhất định siêng năng cần cù xây dựng bản làng ấm no hạnh phúc.” Trưởng thôn bước lên cùng mọi người đồng loạt cúi đầu lạy tạ. “ Ừm, các ngươi trước mắt ổn định cuộc sống, sẽ sớm có người được cử đến giúp đỡ xây dựng lại nhà cửa, vật tư sẽ do chúng ta cung cấp.” Linh Lộc gật đầu nhẹ giọng nói. Dưới sự đưa tiễn của gần nghìn người dân, Chu Cương Liệt mang chúng nữ cưỡi mây bay về phía Ung Thành, cũng đã tới lúc hắn gặp lại hai cái tình nô đã xa cách bấy lâu rồi, Tần Mộ Uyển tiên tử bên ngoài lãnh đạm như nước nhưng lên giường lại gợi cảm nhiệt tình như lửa, Vương Nhã Khuê bé trà xanh lẳng lơ rất biết cách chiều chuộng, chậc, chỉ nghĩ tới thôi đã làm thằng em rục rịch không yên rồi. Ung Thành so với trăm năm trước quy mô ngày càng phồn thịnh sầm uất hơn rất nhiều, quốc quân hiện tại là Tần Giang Vương Tần Tự Thành, chính là cháu nội của Tần Tuyên Vương Tần Vĩ năm xưa si mê cung chủ Huyền Nữ Cung đến độ không chịu lập Vương Phi, phải đến khi Mộ Uyển theo lời Chu Cương Liệt cho hắn được toại nguyện mong ước có được tiên tử thì Tần Vĩ mới chịu lấy công chúa Tấn quốc sinh ra hậu đại. Trải qua hơn trăm năm tên quân vương si tình kia đã sớm quy tiên từ lâu, vương vị cũng truyền thêm được hai đời rồi, nhờ sự trợ lực của hai đại phái mà hùng cứ vững mạnh một phương không ai dám đụng chạm. Ngay khi bước vào thành Chu Cương Liệt đã từ xa trông thấy pho tượng Cửu Thiên Huyền Nữ còn cao lớn lộng lẫy tràn đầy thần uy gấp nhiều lần lúc trước. Trong nội thành, Huyền Nữ Cung vẫn nằm ở vị trí đắc địa nhất, quy mô hoành tráng y hệt một toà tiên cung toạ lạc ở chốn nhân gian, từng dãy kiến trúc đình đài lầu các được xây dựng bằng những loại vật liệu đắt giá quý hiếm, dân chúng khắp nơi nô nức đổ về đảnh lễ cầu khấn vô cùng đông đúc. Chu Cương Liệt âm thầm ganh tị với vị Cửu Thiên Huyền Nữ ở trên trời kia, chỉ cần ngồi chơi xơi nước chẳng cần làm gì vẫn có được vô vàn niệm lực công đức chúng sinh chảy về như thác đổ. Ừm, không biết diện mạo thực của nàng có đẹp như bức tượng tràn đầy thần vận kia không, khi lên trời nhất định phải tìm hiểu một phen, nếu hợp khẩu vị thì hắn cũng không ngại ôm lấy nếm chút tư vị, hê hê. Nhìn thấy Vũ Uyên và Lam Hinh trở về, vài nữ đệ tử xinh đẹp vội tiến tới chào hỏi thân thiết, các nàng tuy không biết Chu Cương Liệt là ai nhưng thấy hắn khí khái phong độ ngời ngời cũng khẽ đỏ mặt cười duyên cúi mình hành lễ. Khu vực quảng trường đặt tượng thần và đại điện là nơi bá tánh tín đồ đến dâng hương, các nàng một đường dẫn hắn và Khinh Y ra phía sau hậu sảnh nơi đón tiếp khách nhân quan trọng. Năm người vừa tiến vào đã nhìn thấy hai cái nữ tử dung mạo phi phàm đang ngồi trò chuyện, diện mạo các nàng giống y hệt nhau, không cần nói cũng biết là một đôi tỷ muội song sinh. Chu Cương Liệt vừa ngó qua liền nhận ra ngay đó chính là Băng Tâm và Thanh Tâm, hai cái thiếu nữ năm xưa được chính tay hắn cứu ra khỏi Thập Vương Thành. Vóc dáng cân đối với những đường cong mịn màng dẻo dai, bộ tiên y như tô điểm thêm nét phiêu dật xuất trần, khuôn mặt tú lệ đã bớt đi vẻ thiếu nữ ngây thơ nhưng lại nhiều hơn phong vận thành thục diễm tuyệt, trên người các nàng còn có thêm chút khí chất thượng vị giả của người đứng đầu thế lực. Quả là hai vưu vật đủ sức hút khiến bất kì nam nhân vào cũng muốn hái hoa đánh cả cụm. Để hắn cùng Khinh Y tạm thời ở ngoài cửa, ba nàng Linh Lộc, Vũ Uyên và Lam Hinh cùng nhau tiến vào trước. “ Ồ, Uyên Nhi, Hinh Nhi, hai đứa trở về rồi sao? Lịch luyện thế nào? Có gặp bất trắc gì không?” Một trong hai nàng nhận ra sự xuất hiện của các nàng liền quay lại mỉm cười hỏi han. “ A, sư phụ con nhớ người muốn chết.” Lam Hinh vội vàng chạy tới sà vào lòng nàng kia dụi đầu nũng nịu mà quên mất mình vẫn còn đang trần truồng, may mà ảo thuật của Chu Cương Liệt có thể làm giả cả xúc cảm khi chạm vào, nếu không Băng Tâm và Thanh Tâm sờ thấy đệ tử mình không mảnh vải che thân thì khó mà giải thích a. “ Coi con kìa, đã lớn như vậy mà còn làm nũng y như con nít.” Băng Tâm cười hoà ái xoa đầu cô đệ tử nhỏ trách yêu. “ Sư phụ, chúng đệ tử không làm nhục mệnh, đã đột phá Hoá Thần cảnh rồi.” Vũ Uyên thanh lệ đứng đắn hơn sư muội, nàng bước tới gần khẽ cúi đầu hành lễ. “ Ừm, tốt lắm, với thiên phú của hai đứa chỉ cần tiếp tục cố gắng rèn luyện thì mấy mươi năm sau liền có thể kế thừa chức vị của chúng ta trở thành cung chủ đời tiếp theo rồi. Chuyến đi này cũng thật vất vả cho Linh Lộc muội muội, chúng ta nhất định sẽ đưa ra tưởng thưởng xứng đáng. ” Thanh Tâm tươi tắn hài lòng gật đầu nhìn về phía mĩ nữ thành thục đang đứng đằng sau. “ Đa tạ cung chủ, đó là bổn phận của ta mà thôi, không đáng gọi là vất vả.” Linh Lộc cũng cúi đầu nhẹ giọng cảm tạ. “ À quên nữa, lứa đệ tử tuyển lựa từ Linh Sư Môn đã đưa về rồi chứ? Năm nay có bao nhiêu người đủ tiêu chuẩn?” Băng Tâm nhớ đến chính sự vội hỏi. Ba nàng kia nhìn qua nhau khẽ gật đầu, Vũ Uyên hơi trầm giọng đáp. “ Sư phụ, chỉ có một người mà thôi.” “ Gì cơ? Sao lại chỉ có một? Không lẽ chất lượng đệ tử mười năm nay của họ suy giảm rồi? Hay là Linh Sư Môn không chịu giao người cho chúng ta?” Băng Tâm lời nói có phần lạnh đi đôi chút. “ A, không phải, tất cả là có nguyên do, trước tiên chúng ta muốn để sư phụ gặp một người trước sau đó sẽ kể hết mọi chuyện.” Lam Hinh lắc đầu nguầy nguậy. “ Hừm, còn làm bộ thần thần bí bí nữa, thôi được rồi, con muốn chúng ta gặp ai?” Băng Tâm gõ lên trán cô đệ tử lí lắc của mình một cái trách móc. “ Hì hì, một người mà sư phụ sẽ không thể nào quên a.”