Chương 531: Dời núi
Chương 531: Dời núi
“ Các muội, chúng ta cũng phải nên sớm hoàn thành nhiệm vụ trong cung giao phó sau đó trở về phục mệnh thôi, đã ra ngoài lịch luyện quá lâu rồi, nếu chậm trễ sẽ bị nhị vị cung chủ trách tội đó.” Linh Lộc quay qua nhắc nhở hai thiếu nữ đang vui sướng cầm mấy lọ đan dược xem xét. “ Tỷ tỷ, trải qua sự vụ lần này muội nghĩ nên quay về báo cáo trước, Linh Sư Môn kia từ trên xuống dưới thật là một đám không ra gì, những kẻ đạo đức suy đồi như vậy không xứng để bước vào Huyền Nữ Cung chúng ta, với lại chỉ cần một mình Khinh Y sư muội tư chất tuyệt thế cũng đủ chỉ tiêu rồi.” Vũ Uyên khẽ lắc đầu trả lời, bản thân nàng và Lam Hinh cực kì chán ghét cách hành xử của đám người Tào Kỷ. “ Ân, cũng được, vậy chúng ta liền ngay bây giờ trở về.” Linh Lộc cũng đồng tình với ý kiến. “ Tiền bối, còn ngài thì sao? Sắp tới có dự tính gì?” Lam Hinh tiến tới gần hỏi. “ Haha, ta bình sinh thích nhất là du sơn ngoạn thủy, sống cuộc đời tiêu dao khoái hoạt không ràng buộc. Chà, tính ra cũng đã hơn trăm năm qua chưa tao ngộ cố nhân, vậy thì kế tiếp liền tới Tần quốc một chuyến tìm Mộ Uyển hàn huyên vậy. Các nàng không ngại cho ta cùng đồng hành chứ?”
“ Tiền bối thật muốn đến Tần quốc thật sao? Ôi đó là diễm phúc cho chúng tiểu nữ được tiếp đón ngài đó nha.” Lam Hinh hai mắt sáng ngời tràn đầy phấn khích như muốn nhảy lên, cả Vũ Uyên cùng Linh Lộc cũng đồng dạng âm thầm vui mừng. Không hiểu tại sao trong nội tâm các nàng luôn muốn được ở gần người nam nhân này lâu hơn. Khinh Y cũng vỗ tay phụ hoạ sau đó quay sang nhìn về phía thôn làng nhỏ với những mái nhà tuy lụp xụp thiếu thôn nhưng đầy ắp tiếng nói cười, trong đôi mắt ẩn ẩn long lanh của lệ quang. “ Làm sao lại khóc rồi? Nàng đó nha, thường ngày vui vẻ hoạt bát biết bao nhiêu sao bây giờ lại yếu lòng đến vậy? Có chuyện gì nói ta nghe xem nào.” Chu Cương Liệt ôm eo nàng từ sau lưng thì thầm vào tai. “ Ưm, đại thúc, các tỷ đang nhìn kìa, hức, không có gì, chỉ là em hơi xúc động thôi. Suốt mấy tháng qua ở đây, em sớm đã xem thôn Tĩnh Khê như nhà mình, mọi người đối xử với nhau thân như ruột thịt, chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, bây giờ đột nhiên lại rời đi em thật thấy không nỡ. Với lại thôn dân vì bênh vực em đã thẳng thừng đắc tội với Linh Sư Môn, chỉ sợ không có người bảo hộ họ sẽ bị âm thầm trả thù, những ngày tháng sắp tới không biết sống ra sao đây, biết đâu đêm đang ngủ lại bị bầy thú ùa xuống càn quét sạch sẽ. Em... em lo lắm...”
Nàng rưng rưng nước mắt nói ra hết nỗi lòng của mình, ba nữ đứng sau cũng đồng cảm tiến lên an ủi, các nàng cũng có suy nghĩ tương tự, nếu đám người Tào Kỷ lòng dạ hẹp hòi không đối phó được Chu tiền bối lại chuyển qua trút giận lên những phàm nhân yếu nhược ở đây thì lấy ai để cứu vớt họ? “ Ừm, nàng nói cũng đúng, vậy thì đưa toàn bộ thôn dân đi cùng luôn một thể chẳng phải là ổn rồi hay sao? Tới Tần quốc liền tìm chỗ cho họ an ổn sinh sống, vừa bảo vệ được họ vừa để nàng không phải xa cách nhớ nhung.” Chu Cương Liệt vuốt râu điềm nhiên đáp, lời hắn nói khiến bốn cô gái ngây người sững sờ, chuyện hệ trọng nhưng qua miệng của vị cường giả này cứ đơn giản như giỡn chơi. “ Ừm, Tần quốc vốn đất rộng người thưa tiếp nhận thêm những người dân này cũng không vấn đề gì. Nhưng tiền bối định mang họ theo như thế nào? Cả nghìn người lận đó nha.” Lam Hinh vuốt nhẹ bím tóc tò mò hỏi. “ Ầy, dễ dàng thôi, Khinh Y, mau tập trung mọi người lại xem bổn ý của họ như thế nào, nếu ai không muốn rời đi thì chúng ta cũng không thể gượng ép.”
Theo lệnh hắn, nàng vội vàng lần nữa gọi dân chúng tụ họp lại, ba trăm hộ dân với gần nghìn nhân khẩu đều tề tựu gần như đầy đủ. Nàng ở trước mặt mọi người nói ra hết ý định của mình, đám đông nghe xong liền nổ ra một trận xôn xao bàn luận. Chu Cương Liệt ngồi phía sau tủm tỉm cười nhìn thiếu nữ một thân trần truồng không mảnh vải che thân phơi bày cơ thể tinh xảo đang phát biểu trước nghìn người. Nếu nàng biết cả ngày hôm nay mình luôn ở trong bộ dạng nguyên thủy loã thể đi khắp nơi e là Khinh Y bé nhỏ sẽ xấu hổ đến khóc ngất luôn mất. Rất nhiều ý kiến đồng tình muốn theo Khinh Y tới Tần quốc, nơi đó rõ ràng điều kiện sống sẽ tốt hơn ở chỗ rừng thiêng nước độc này rất nhiều, nhưng cũng có vài người lại không nỡ rời đi, đó hầu hết là các ông bà cụ lớn tuổi đã sống ở nơi đây lâu năm, họ gắn bó với mảnh đất này nhiều đời, mồ mả tiên tổ đều được an táng tại đây thì làm sao có thể cứ vậy bỏ đi cho được. Chuyện này đã dẫn đến một tràng tranh luận, Khinh Y cũng không biết làm sao cho phải, nếu chỉ đem theo những người đồng ý vậy đám thôn dân già nua còn lại ở đây phải sống như thế nào đây. Chu Cương Liệt hiểu nổi khó xử của nàng, hắn đứng dậy đi tới sóng đôi bên cạnh hắng giọng nói lớn. “ Được rồi, các vị hương thân phụ lão không muốn rời khỏi đất tổ, vậy thì cứ mang luôn mảnh đất này tới Tần quốc là được chứ gì? Chuyện này có khó chi đâu.”
Đám thôn làng im phăng phắc đồng thời nhìn về phía hắn, từng ánh mắt ngạc nhiên ngơ ngác với những gì vị tiên trưởng kia vừa nói. Cho dù hắn là người tu hành có pháp thuật huyền diệu, nhưng đem cả vùng đất này đi tới Tần quốc cách hàng vạn dặm xa xôi cũng khiến cho người ta khó thể nào tin nổi. Cả ba nữ đang đứng đằng sau cũng vậy, các nàng cũng biết tầng thứ Địa Tiên lực lượng cực kì lớn, phá núi hay hủy diệt một khu vực cũng là nằm trong khả năng, nhưng chưa từng nghe chuyện Địa Tiên có thể bứng cả một vùng đất dời di chỗ khác. Nhưng nam nhân kia đã đưa các nàng đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, và hình như chưa có chuyện gì hắn nói mà không làm được cả. Như hiểu thắc mắc của đám người, Chu Cương Liệt nhe răng cười xoà rồi chỉ về phía xa. “ Hình như các ngươi không tin ta thì phải? Được rồi, để Chu mỗ chứng minh thực lực cho tất cả mọi người ở đây thấy, chỉ có các ngươi không tưởng tượng nổi chứ không có thứ ta không làm được. Nhìn bên kia, thấy ngọn núi đó hay không?”
Đám thôn dân tò mò nhìn theo, cả Linh Lộc, Vũ Uyên và Lam Hinh cũng muốn xem nam tử như thần minh này có thể làm đến đâu. “ Lên!!!” hắn chắp hai ngón tay nâng lên cao, trong ánh mắt muốn lòi ra của toàn trường, mặt đất xung quanh rung chuyển dữ dội sau đó là từng tiếng răng rắc nổ vang, cuối cùng là cả toà sơn phong như không có chút trọng lượng nào bị nhấc bay lơ lửng lên không trung. “ Thần tiên, ngài nhất định là thần tiên hạ phàm rồi a.” Đám đông dân chúng lũ lượt quỳ xuống bái lạy, họ sống bao nhiêu năm nay cũng gặp được không ít người tu hành nhưng họ chỉ đơn giản cưỡi phi kiếm bay lượn hay chưởng ra phép thuật, nào có ai chỉ dùng hai ngón tay liền từ xa nhổ cả ngọn núi lên như thế. Tào Kỷ ở một ngọn núi khác vẫn đang tìm tòi di thể của con trai ngước lên thấy cảnh tượng này cũng tái xanh mặt mũi, bao nhiêu căm hận đều như bong bóng xì hơi mất hết, hắn biết bản thân chỉ có thể bỏ qua, không có cửa nào để trả thù, thôi thì uống vào đan dược tìm thêm vài ái thiếp cày cấy kiếm đứa con khác vậy. “ Haha, thấy thế nào, Chu mỗ không lừa các ngươi chứ? Đừng nói là chỉ một ngọn núi, nếu ta thích thì cả núi sông trăm dặm tùy thời liền có thể thu vào túi áo.” Chu Cương Liệt cười sảng khoái phẩy tay một cái trả ngọn núi trở về chỗ cũ, pháp thuật hắn vừa sử dụng chính là Tiên Sơn Dịch Thạch trong ba mươi sáu phép Thiên Cang. Vũ Uyên và Lam Hinh nắm lấy bàn tay nhau, trong đôi mắt các nàng chớp động hồng mang, Linh Lộc đứng sau tim cũng đập loạn nhịp. Nam nhân mạnh mẽ bá đạo này vô tình đã đoạt lấy phương tâm của ba cô gái xinh đẹp rồi. Các nàng mê đắm sự ngông cuồng này, tuy ngông nhưng hắn là có vốn liếng để ngông, không hề phông bạt thổi phồng làm màu chút nào. Đúng như hắn nói, chỉ có chuyện các nàng không tưởng tượng ra chứ không có thứ hắn không làm được. Đám dân làng xì xầm thảo luận kĩ lưỡng sau đó vị trưởng thôn là một ông cụ lưng còng chống gậy đại diện đi tới, giọng run run nói. “ Thượng tiên, chúng ta đã đưa ra thống nhất, hơn ba trăm hộ với gần một nghìn nhân khẩu thôn Tĩnh Khê nguyện ý theo ngài và Khinh Y đi tới Tần quốc.”