Chương 529: Đền tội
Chương 529: Đền tội
Chu Cương Liệt sau đó quay sang liếc nhìn Tào Kỷ cùng đám người Linh Sư Môn đang đứng tụm vào nhau, ai nấy nét mặt lo lắng rét lạnh như tro tàn. Kẻ kia quen biết nhị vị cung chủ của Huyền Nữ Cung, lại còn là cố nhân với Tần Mộ Uyển đỉnh đỉnh đại năng nổi danh tứ phương. Năm đó bắt đầu từ sự vụ nàng cùng Vương Nhã Khuê của Hắc Nha Tông song song đột phá rồi xoá bỏ hiềm khích cùng nhau chung sống phát triển. Tiếp theo khiến người ta nhớ mãi không quên là chuyện các nàng xông vào tận Thập Vương Thành Tây Hải quậy đục nước, một đường giết bao nhiêu tu sĩ bên phe địch, cuối cùng còn khiến thế lực cấp Địa Tiên đỉnh phong như Tiềm Long Các Nam Cung gia nguyên khí đại thương lung lay tận gốc rễ rồi bị xoá sổ sau đó vài tháng. Mà khi đó Tần Mộ Uyển chỉ mới đột phá Địa Tiên sơ kì không lâu, không ai biết nàng dựa vào đâu lại có thể khiến lão cáo già Nam Cung Vẫn ăn trái đắng, chỉ cần biết thanh danh của nàng sau đó vang dội toả sáng như mặt trời ban trưa, bao nhiêu thế lực tu sĩ tới bái phỏng, ai cũng nể phục một trang tuyệt sắc có thực lực kinh thế như vậy. Cũng nhờ danh tiếng đó mà các chư hầu không ai dám động vào Tần quốc để họ có thời gian phát triển hưng thịnh như ngày nay. “ Ài, thôi được rồi, vì tâm trạng của ta đang tốt nên cũng không muốn làm khó các ngươi nữa, dù ta thực muốn ra tay đồ sát chỉ sợ Khinh Y cũng sẽ không đồng ý, nàng thật là nhân từ quá mức a.” Chu Cương Liệt ôm eo thiếu nữ véo mũi nàng một cái trách yêu, Khinh Y cũng mỉm cười gật đầu với hắn. Cao tầng cùng đệ tử trên dưới của Linh Sư Môn nghe được đại xá mà mừng vui khôn xiết, từ nãy tới giờ họ đã ở trong tình huống thòng lọng treo sẵn trên cổ, bây giờ mới có thể bỏ xuống sự lo âu sợ hãi, ai nấy đều hướng về phía Chu Cương Liệt cúi người thật thấp. “ Tào mỗ đại diện toàn bộ Linh Sư Môn cảm tạ tiền bối đã rộng lượng tha chết, từ nay ta sẽ quản giáo thật nghiêm túc đệ tử trong môn, nhất định không để chuyện tương tự lặp lại.” Tào Kỷ chật vật quỳ một gối xuống bất chấp thể diện mà cúi lạy tạ ơn. “ Hừm, khoan hãy mừng vội, từng chuyện các ngươi làm đối với Khinh Y của ta nếu không trả giá thì lại quá dễ dãi rồi. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, như vầy đi, ta giao hết mạng toàn bộ tông môn các ngươi cho nàng quyết định, giết ai tha ai đều nằm ở nàng.”
Lời hắn nói ra một lần nữa làm tâm trạng vài người ở đây như lọt vào hầm băng, họ là những đệ tử từng hùa theo đám Liễu Mi bắt nạt cô lập Giang Khinh Y, một số chấp sự có liên quan từng làm khó nàng cũng tim đập chân run. Riêng Tào Tôn Đản đã núp vào một góc âm thầm khấn vái đừng ai nhớ tới mình. Khinh Y nhìn một vòng từng khuôn mặt quá đỗi quen thuộc mà nàng đã ghi nhớ sau từng ấy năm sống tại nơi đây, có những tỷ muội đồng môn vốn dĩ rất thân thiết với nàng, cùng nhau tu luyện, làm nhiệm vụ, trò chuyện vui đùa, nhưng sau khi nàng mất đi chỗ dựa bị cô lập thì những nữ đệ tử kia vì giữ an toàn cho bản thân sợ gặp liên lụy nên cũng dần xa cách, thậm chí có người còn hùa theo đám Liễu Mi bắt nạt nàng. Ở Linh Sư Môn ngoại trừ sư phụ thì chắc chỉ có đại trưởng lão đối với nàng tốt nhất, bà ấy rất hiền từ, vài lần còn đứng ra bênh vực nàng. Còn về phần Tào Kỷ thực ra ông ta cũng không phải loại cùng hung cực ác gì, thậm chí còn rất nhân nghĩa quân tử, khi nàng từ chối hôn sự với Tào Tôn Đản thì ông ấy cũng không hề dùng quyền lực để bắt ép, nàng không có bất cứ thù hằn gì với vị môn chủ này. Khinh Y thở ra một hơi quay lại nhìn Chu Cương Liệt. “ Đại thúc, tuy họ từng đối xử không tốt với em nhưng dù gì đây cũng là nơi mà sư phụ đã từng góp công gầy dựng, em không muốn hủy hoại nó. Những kẻ kia cũng chỉ vì e ngại bị Tào Tôn Đản ghi thù nên mới không dám đứng về phía em, em không trách họ, người thực sự làm em căm hận nhất chỉ có mập trạch kia mà thôi.”
“ Ừm, ta hiểu rồi. Nghe rõ chưa? Mạng hèn của các ngươi có thể giữ là nhờ Khinh Y nhân từ vị tha, nhưng kẻ đáng chết vẫn phải bị xử lý, nếu ai cũng có thể được khoan hồng thì tương lai chắc chắn sự vụ tương tự sẽ lặp lại.” Nói đoạn hắn vung tay kéo tên mập đang núp trong góc lơ lửng bay ra thả phịch giữa sân, đống thịt mỡ kia mặt mày lúc xanh lúc vàng luôn miệng kêu gào quỳ dưới đất lạy lục như tế sao. “ A... phụ thân mau cứu con! Xin ngài, van cầu ngài tha mạng a, đại nhân nói đúng, tiểu tử chỉ là thứ ruồi bọ không đáng để ngài để tâm... tự mình động thủ chỉ khiến đại nhân bẩn tay thêm mà thôi, ta hứa từ nay sẽ cút thật xa không bao giờ xuất hiện trước mặt Khinh Y nữa...”
Nhìn thấy bộ dáng hèn mọn khiến người ta chán ghét kia mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng khinh bỉ, đây mà là khí độ của một thiếu chủ thế lực hay sao? Còn tệ hơn một con chó ghẻ đầu đường, còn tự nhận mình là sâu bọ, thật quá mất mặt. “ Tiền bối, mong ngài rộng lượng mà tha cho nó, tại hạ nhất định sẽ tự làm ra trừng phạt, giam cầm nghịch tử này quản giáo nghiêm khắc.” Tào Kỷ vội vã tiến tới không quản mặt mũi quỳ gối cầu xin. “ Hừ, nói với ta làm gì? Đây là quyết định của Khinh Y, nàng đã muốn tên béo kia chết vậy thì hắn không thể sống nữa.” Chu Cương Liệt đưa tay vuốt nhẹ cằm của thiếu nữ đầy âu yếm. “ Khinh Y, ta xin con, hãy niệm tình bao nhiêu năm qua sống ở Linh Sư Môn mà tha cho Tôn Đản, bao nhiêu tài nguyên vật tư con cần để tu hành ta đều sẽ cho hết, từ nay nhất định không để nghịch tử kia xuất hiện trước mặt con lần nào nữa, ta chỉ có mỗi mình nó là độc đinh mà thôi.”
Tào Kỷ nghe vậy vội quay sang cúi đầu van lạy cả Khinh Y, tình phụ tử quả nhiên khiến người ta cảm động, nhưng trong ánh mắt của nàng lúc này chỉ còn một tia lạnh lẽo, nàng thẳng thừng lắc đầu từ chối. “ Tào môn chủ, vì nể tình sư phụ đã khuất cũng như bao nhiêu năm kỉ niệm gắn bó nên ta mới xin đại thúc không giết thêm người nào ở đây, nhưng riêng Tào Tôn Đản thì tội ác khó thể dung thứ. Nếu hắn chỉ nhắm vào một mình ta thì cũng thôi đi, đằng này còn ác tâm vô nhân tính đến độ kéo yêu thú xuống muốn huyết tẩy gần nghìn nhân mạng phàm tục ở thôn Tĩnh Khê. Mọi người ở đây đều rất tốt, họ xem ta như thân thích ruột thịt, dù chỉ là phàm nhân chân yếu tay mềm cũng không ngại đứng lên chiến đấu để bảo vệ cho ta. Nếu đêm qua không có đại thúc ra tay che chở chỉ sợ sáng nay nơi này đã hoá thành luyện ngục trần gian xác phơi đầy đồng máu chảy thành sông rồi. Một tên máu lạnh như Tào Tôn Đản không xứng để sống tiếp, dù ta có muốn tha chỉ sợ thôn dân sẽ không đồng ý đâu.”
Tào Kỷ nghe nàng nói cũng chỉ biết cúi mặt, ông ta dường như đã tuyệt vọng rồi. Gần nghìn người dân thôn Tĩnh Khê đang đứng bên ngoài đều xúc động không thôi, họ đồng thanh hô lớn vang động cả núi rừng. “ Giết hắn! Ác giả ác báo, giết hắn! Không thể để hắn sống.”
“ Không... Khinh Y, làm ơn... làm ơn tha cho ta, ta cũng chỉ vì quá yêu thích muốn có được muội nên mới làm những việc như thế... cầu xin muội đừng giết ta.” Tào Tôn Đản cả thân thể lấm lem xơ xác bò lết đến dưới chân Khinh Y luôn miệng cầu xin, nước mắt nước mũi giàn giụa. “ Hừ, để tên này chết ở đây thật làm ô uế bầu không khí quá, cút xa ra.” Chu Cương Liệt khẽ phẩy ngón tay, một thân thịt mỡ mấy trăm cân của Tào Tôn Đản bay vút ra ngoài ngọn núi gần đó, sau tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết, người ta nhìn thấy mập trạch kia đầu mình tứ chi ở giữa không trung bị vặn xoắn sau đó tách rời làm năm khối rơi xuống cánh rừng, kế tiếp có vài âm thanh gầm rú vang lên, hắn đã làm mồi trong miệng của dã thú trong núi. Tào Kỷ quay mặt đi không đành lòng nhìn thấy cảnh này, ông ta tuyệt nhiên không dám có chút hận ý nào với Chu Cương Liệt hay Khinh Y, chỉ cực độ hối hận tại sao lúc trước mình lại quá nuông chiều con trai để hắn tự cao tự đại làm nhiều điều ác cuối cùng lãnh nhận kết cục thê thảm như thế, khi chết cả xác cũng không còn. Chu Cương Liệt tiến tới ném vào tay Tào Kỷ một bình đan dược sau đó vỗ vai khuyên nhủ. “ Bỏ đi, thứ nhi tử phế vật như vậy, tư chất rác rưởi chỉ dựa vào tài nguyên tổn hao mới lên được tới Kim Đan cảnh thì ngươi còn nghĩ tương lai hắn có thể nối nghiệp trở thành chủ thế lực được hay sao? Đây là Hoạt Tinh Đan, có thể giúp người tu hành tăng lên tỷ lệ châu thai ám kết. Ngươi cố gắng cày cấy tìm đứa khác đi thôi, haha, nhớ lấy bài học hôm nay, dạy dỗ hậu nhân cho tốt.”
“ Đa... đa tạ tiền bối.” Tào Kỷ thở dài một hơi cầm lấy đan dược cúi chào rồi lầm lũi đi về phía ngọn núi, nghĩa tử là nghĩa tận, ít nhất phải tìm lại chút ít di thể con trai mang đi an táng thật tốt. Những người còn lại cũng vội vã cúi chào rồi nhanh chóng rời đi, họ không muốn ở lại đây thêm giây phút nào, sợ sát tinh kia lại đổi ý muốn giết người.