Chương 06: Đêm hè thơ mộng
Chương 06: Đêm hè thơ mộng
Rồi cái giờ ấy cũng đến, Minh nhẹ nhàng chui ra khỏi mùng, đi ra sân sau, đi tiếp
về phía bờ ruộng, bọc lên sân sau nhà ngoại cô bé. Cậu ngồi gọn dưới hiên lò sấy lúa
nhà ngoại nàng, trước mặt Minh là hai cái lu nước lớn, nơi hôm qua cậu thấy Mỹ Duyên
tắm. Vị trí này khuất tầm mắt cánh cửa dẫn ra sân sau nhà ngoại cô bé, nếu có bất trắc,
ngoại của nàng ra đến chẳng hạn, cậu chỉ cần một cú phóng men theo bờ ao là biến mất
dạng. Ngồi một lúc thì nàng cũng đi ra, tay cầm thau nhựa nhỏ nhắn tiến về phía Minh. Thấy cậu, nàng mỉm cười hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"
"Anh chỉ mới đến thôi." Minh trả lời. Nàng đưa cậu cái tô cũ kỹ, trong tô có một ít lá cây mà Minh không biết tên. Cậu
hỏi, nàng cũng không biết, ngoại đưa cho nàng xài thôi kêu cậu đốt lên cho khỏi muỗi. Minh lui cui đốt đống lá cây trong tô, đôi mắt vẫn dõi theo Mỹ Duyên đang trút bỏ
quần áo trên người ra tắm. Đốt xong, cậu nghe tiếng xối nước của nàng. Trước mặt cậu
là một thiếu nữ lõa thể, trên người không một mảnh vải, thân hình nàng tuyệt đẹp. Bé
Duyên đứng sát lu nước, khỏa thân vô tư tắm như chốn không người. Minh không chớp
mắt trước vẻ đẹp của cô bé, cặp mông tròn trịa và đầy đặn, hai bầu vú căng phồng tràn
trề sức sống mà cậu đã được bú mút hồi chiều. Lúc này Mỹ Duyên mới hơi nghiêng người về phía cậu. Nàng múc nước vào thau
nhựa và tiến về chỗ Minh ngồi, cậu phát hiện phần âm hộ nhỏ không có đến một sợi
lông nào nhẹ nhàng ngồi gần bên cậu kỳ cọ tay chân. Nàng nói: "Em có một sở thích rất
lạ, là thích tắm lộ thiên, bản thân em, em cũng không cưỡng lại được. Từ khi về đây, tối
nào em cũng tắm như thế này, mặc dù rất sợ ma. Tối qua em bị một phen hoảng hồn,
em không thể tắm sớm hơn, vì sợ người ta nhìn thấy."
Minh chả dại gì tiết lộ tiếng cót két đêm qua là do cậu gây ra. "Chứ anh nhìn thấy thì không sao hả?" Minh vừa cười vừa chọc nàng. "Xí, có sao là em méc ngoại anh ngay, tội nhìn con gái tắm. Vả lại, em biết nếu
có ma, anh đủ sức vặn cổ mười con ma." Nàng nói thêm. "Anh nói thế em tin à, lỡ anh nói giỡn thì sao?" Minh nói. "Tin chứ, sáng sớm nay lúc đang đánh răng, em thấy anh múa võ mà. Anh đá trái
xoài đẹp thật, lúc nào rảnh biểu diễn lại cho em coi nha." Nàng cười. Minh chỉ phì cười, thì ra nàng biết cậu có võ, tin tưởng cậu đàng hoàng, nên mạnh
dạn nhờ cậu trông chừng cho cô bé tắm đêm. "Khi nào anh về thành phố A thì thôi, chứ nếu anh còn ở lại, tối nào cũng như thế
này được không anh?" Nàng ngắt dòng suy nghĩ của cậu. "Uhm, được chứ, vậy tiện cho anh hơn, như hôm qua, phải ngủ sớm anh thấy khó
ngủ quá." Cậu nói. "Anh còn thắc mắc gì nữa không?" Nàng hỏi. "Thật ra thì còn, nhưng nó thuộc về em, anh nghĩ không tiện hỏi." Minh ngập
ngừng. "Anh cứ hỏi đi." Lúc này nàng đã ngưng kỳ cọ chân tay rồi cô bé ngồi xổm giống
cậu, hai tay chắp lên đầu gối, mặt xoay về phía cậu. "Vậy anh thắc mắc nhé. Phụ nữ đến tuổi dậy thì, em biết đó, cơ thể họ có hai vị
trí biến đổi theo, nhưng em chỉ có một." Minh nêu nghi vấn. "Anh thấy rồi à?" Bé Duyên cười cười. Minh phì cười: "Em không mặc gì đứng trước mặt anh, dĩ nhiên là anh thấy chứ."
"Thật ra em cũng như bao người con gái khác. Lúc đầu em cảm thấy không thoải
mái, nên em dùng loại thuốc bôi mẹ đưa cho, thoa lên nó không mọc nữa, thuốc đó mẹ
em nhờ mua ở nước ngoài." Duyên nói. "Anh còn thắc mắc gì không?" Nàng hỏi thêm. "Có, anh thắc mắc sao em đẹp như tiên vậy?" Minh nói câu này chủ ý chọc bé
Duyên, mà công nhận nàng đẹp thiệt. Đến đây cậu mới phát hiện dương vật đã cương cứng từ khi nào. Thấy cậu nói
thế, nàng giả bộ “hứ” lên một tiếng rồi như sực nhớ điều gì, Duyên lấy quần áo dơ hồi
chiều vô thau, nàng nói: "Anh phụ em giặt đồ nhé?"
Minh chỉ “Ừm” một tiếng, Mỹ Duyên dạn hơn, ngồi xổm quay cả người về phía
cậu, cúi xuống giặt quần áo, được một lát nàng ngước lên, thấy cậu nhìn chằm chằm
vào cơ thể mình. Nàng cười nói: "Nhìn gì mà khiếp thế, còn không giặt phụ em đi."
"Tại… tại em dễ thương quá. Anh giặt cũng được, nhưng anh sợ ra mồ hôi, tối
khó ngủ." Minh ấp úng. "Ra mồ hôi thì tắm tiếp, nhà ngoại anh có phòng tắm mà." Nàng đáp. "Ừm, vậy để anh phụ em."
Nói xong, Minh ngồi sát tới, với tay cầm cái áo Duyên trong thau và giặt, tay thì
giặt nhưng mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào âm hộ nàng. Cái thau khá nhỏ, đường kính
chỉ khoảng năm tấc, nên thỉnh thoảng tay cậu chạm vào tay nàng, Minh ngước lên nhìn,
nàng chỉ mỉm cười. "Ngoại em ngủ rồi hả?" Minh hỏi. "Rồi, ngoại không ra đâu mà lo." Nàng ngước nhìn cậu. "Em tắm như thế từ khi nào?" Minh hỏi tiếp. "Em tắm từ bữa thứ hai. Hôm đầu tiên em bắt ngoại trông cho em tắm, thông
thường ngoại sáu giờ là đi ngủ rồi, hôm đó bảy giờ em mới tắm, tắm mặc quần áo chẳng
sạch tí nào cả, nên hôm sau trở đi em tắm trễ hơn, chín giờ, sợ ma muốn chết, ngoại
em kêu em qua nhà ngoại anh tắm nhờ, nhưng em ngại, giờ có anh đến ở, em càng
không nhờ được." Nàng trả lời. "Dưới quê lạ em nhỉ, nhiều nhà chẳng có nhà tắm. Thành phố mà như thế chắc
có nước ở bẩn cả tuần luôn quá." Minh pha trò. "Ừa, thành phố A mà như thế em cũng chẳng biết sao." Nàng đồng tình. "Có gì đâu, nếu nhà em trên thành phố A không có nhà tắm, em kêu anh đến
canh, thằng nào léng phéng, anh đục cho vỡ mồm luôn." Quang Minh mỉm cười pha trò. Nghe Minh giỡn thế, Mỹ Duyên ngước lên, “xí” cậu một tiếng, lấy tay búng vào
phía cậu làm cậu bị ướt xà phòng một ít lên quần áo. "Em làm dơ quần áo anh rồi nè, anh tắm rồi đó." Minh vừa cười vừa nói. "Dơ thì tắm lại, đơn giản mà." Duyên nói. Minh nói nhỏ: "Đồ anh bị ướt rồi, lát nữa về anh phải thay quần áo rồi em ạ."
"Anh bị ướt hả? Xin lỗi anh nha, em không cố ý." Lát sau nàng nói thêm: "Vậy
đàng nào anh cũng ướt rồi, anh kỳ cọ cho em đi."
Minh mừng húm "ừm” một tiếng rồi tiến lại dần nàng.