thứ 2, tôi nhận được tin nhắn của thằng Hùng, bạn cùng lớp.

thứ 2, tôi nhận được tin nhắn của thằng Hùng, bạn cùng lớp. Hùng: “Chiều nay tôi gặp cô Ngọc Lan đến quán đấy” Tôi: “Có gì hot không” Hùng: “Tiếc là cô ăn mặc kín mít, chả có hi vọng quay chụp gì” Tôi: “Vậy à, thế cô ấy đi cùng ai” Hùng: “Một người đàn ông” Tôi: “Ngoại hình như nào” Hùng: “Người béo béo” Tôi giật mình: “Thế sao ông không quay chụp gì, tôi bảo rồi mà” Tôi nghĩ ngay đến tên Khanh béo, nhưng những người béo cũng không phải hiếm nên tôi cũng không thể kết luận được. Hùng: “Bình tĩnh bạn hiền, biết là sẽ không có được cảnh quay lén nào đáng giá, nên tôi chỉ ghi âm lại thôi, ghi âm dễ hơn rất nhiều, chắc chắn không bao giờ bị phát hiện” Tôi: “Đâu đâu, gửi tôi xem” Hùng: “Thế còn…” Tôi: “Trừ 100k vào số tiền ông vay tôi hôm trước, được chưa” Hùng: “Có 100k thôi á” Tôi: “1 file ghi âm thôi, ông còn đòi hỏi gì nữa” Hùng: “Thôi thế cũng được” Tôi: “Nhanh lên gửi đi” Hùng: “OK” Tôi hồi hộp chờ đợi, vì là file ghi âm nên cũng khá nhẹ, rất nhanh tôi nhận được file, nín thở, mở nó lên. Một giọng của người lạ, tôi chưa thể xác định được rõ ràng đó là ai: Phục vụ: Anh dùng gì ạ? “Cho anh 1 đen đá” Phục vụ: Vâng. Chị có dùng thêm gì không ạ. Ngọc Lan: Không, mình đủ rồi. “Em đợi anh lâu chưa?” Ngọc Lan: “Tôi cũng mới đến, anh ngồi đi” “Anh hẹn em nhiều lần, giờ em mới chịu gặp riêng” Ngọc Lan: “Anh còn dám hẹn gặp tôi, sau những thứ anh gây ra cho tôi?” “Anh xin lỗi, tại lần đó anh say quá, anh kiềm chế không được” Ngọc Lan: “Thôi đi, anh đừng có bao biện nữa, tôi không muốn nghe” “Anh xin lỗi thật mà, anh thề anh không dám thế nữa, em thấy đấy, đó là lần cuối mà, sau đó anh luôn tôn trọng em” Tôi nghĩ ngay đến đêm đó tên Khanh Béo bắt nạt cô Ngọc Lan. Ngọc Lan: “Tôn trọng tôi thì đã không làm thế” “Anh phải giải thích thế nào để em hiểu, anh rất thích, ngưỡng mộ và tôn trọng em tại lần đó anh say quá, không kiểm soát được hành vi thôi” Ngọc Lan: “Thôi tôi không đến đây để nghe anh giải thích, đưa cái tài liệu đó cho tôi xem” “Nếu không có cái đó, chắc em sẽ chả bao giờ chịu gặp anh riêng như này” Ngọc Lan: “Chả có lí do gì để gặp riêng anh cả” “Đây, anh chỉ chụp lại thôi, chứ không có bản cứng hay bản photo, sợ người ta nghi ngờ” Có tiếng bước chân, hình như hắn tiến đến ngồi cạnh cô Ngọc Lan. “Ảnh này là giá là nguyên liệu nhập vào anh lấy trộm được từ bên bán họ bán cho công ty khác, ảnh tiếp là thanh quyết toán của công ty anh” Ngọc Lan: “Anh nói rõ hơn đi” Phục vụ: “Em mời anh ạ” “Cảm ơn em” Phục vụ đi rồi tên kia nói tiếp: “Có một sự chênh lệch giữa hai bên” Ngọc Lan: “Chồng tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế” “Anh biết, em rất tin tưởng Lâm, và anh cũng tin tưởng nó, có sự liên quan của vài người mà Lâm chỉ ở một phần trong đó, nhưng có vai trò khá quan trọng, có thể nó chỉ là một khoản nhỏ, và Lâm cũng kiểu cà nể anh em nên bỏ qua” Ngọc Lan: “Thế thì anh nói cái này với tôi làm gì, sao không nói thẳng cho chồng tôi” “Cái này khó nói thẳng với nhau lắm, làm nghề này em biết mà, cũng phải kiếm chút ít, hề hề” Ngọc Lan: “Chính vì anh đã từng làm như thế này rồi nên anh biết, phải không?” “Haha, em là một người phụ nữ thông minh, thật ra cái này cũng không có gì đáng ngại lắm” Ngọc Lan: “Thôi, tôi về đây” tiếng cô Ngọc Lan, đứng dậy, đi được vài bước thì hắn nói. “Vài tỷ đồng” tiếng bước chân của cô Ngọc Lan dừng lại. “Hạng mục lớn sắp tới, số chênh lệch có thể lên tới vài tỷ” Tiếng cô Ngọc Lan bước quay trở lại ghế, ngồi xuống “Cái em xem là hạng mục rất nhỏ chênh lệch không nhiều, sắp tới có hạng mục lớn có hàng ngàn chi tiết, bộ phận chênh lệch có thể lên đến hàng tỷ đồng” Ngọc Lan: “Anh cần gì ở tôi?” “Em đúng một người phụ nữ thông minh, anh rất ngưỡng mộ em, anh làm những việc này chỉ mong có được sự chú ý của em” Ngọc Lan: “Chỉ thế thôi” “Đúng vậy, anh chỉ cần được ngồi nói chuyện trực tiếp với em như này là anh mãn nguyện rồi, thứ khác anh không dám mơ” Ngọc Lan: “Cho tôi một cái giá chính xác đi” “Em đừng nghi ngờ sự chân thành của anh được không, anh không làm việc này vì tiền” “…” cô Ngọc Lan im lặng “Anh coi Lâm như là em trai anh vậy, thấy nó có thể sẽ sa ngã, anh không đành lòng, anh biết em rất yêu nó, anh rất ngưỡng mộ hai em, nên nó làm sao em sẽ rất buồn, anh cũng không vui nổi” …. Tôi: “Tôi gửi ông xem, cái người đàn ông đó xem có giống trong ảnh không nhé” Hùng: “Ok, gửi đi” tôi gửi ảnh cho Hùng “Thấy sao” Hùng rất lâu mới trả lời tôi: “Tôi nhìn cũng thấy có điểm giống, nhưng cũng không thể khẳng định chắc chắn được, mới nhìn thoáng qua lần đầu, tôi không có ấn tượng lắm, lúc đó tôi đang mải ngắm cô Ngọc Lan, hehe” Tôi: “Thế ông xem lại camera ở quán xem” Hùng: “Ôi thôi ông ơi, bà chủ kè kè cái Camera để soi lỗi nhân viên đấy, tôi có được tiếp cận bao giờ đâu” Tôi: “Có camera ông vẫn hành nghề được, tài thế nhỉ” Hùng: “Camera thì có 1-2 cái nó chỉ soi toàn cảnh thôi, chứ có soi từng ngóc ngách đâu. Tầng 2 riêng tư lắm, nhiều vách ngăn,phòng vip không có cam, với mấy góc kín kín cam không nhìn thấy đâu. Cam nét nhất ở quầy tính tiền thôi, còn ở chỗ khác có để giám sát chung thôi, chứ có phải để soi khách đẹp hay xấu đâu” Tôi: “Ok, cảm ơn ông” … Những ngày tiếp theo, tôi đến nhà cô Ngọc Lan giúp việc như thường, cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng kín mít, hoặc cô Ngọc Lan đi dạy buổi chiều 6h tối mới về đến nhà, làm tôi không thể tiếp cận hỏi chuyện được cô nữa. Cuộc đời tôi lại trở về những ngày nhàm chán, may có đam mê nấu ăn cứu vớt, chứ không tôi chắc cũng bỏ luôn việc làm thêm ở nhà cô Ngọc Lan rồi. Ngày