thứ 4, chắc già dơ ở trường rồi nên đầu tư cũng khá hoành tráng, đông diễn viên, trang phục khá đẹp. Anh ta hát cũng rất hay, mọi người vỗ tay rần rần khi kết thúc bài thi.

thứ 4, chắc già dơ ở trường rồi nên đầu tư cũng khá hoành tráng, đông diễn viên, trang phục khá đẹp. Anh ta hát cũng rất hay, mọi người vỗ tay rần rần khi kết thúc bài thi. Tiết mục thứ hai thì nhạc khá sôi động, giọng nam rất khoẻ. Tôi lại nhìn sang vị trí anh Lâm và cô Ngọc Lan, anh Lâm cầm điện thoại lên lấy tay che che mic lại để nó không quá ồn, nhưng có vẻ không hiệu quả, anh nói gì đó với cô, rồi đi ra ngoài, chắc để nghe điện thoại. Một lúc sau anh Lâm lại quay lại. Tôi không để ý đến cô nữa mà quay sang nhìn sân khấu. Tiết mục tiếp theo: “Xin kính mời Huyền My sinh viên năm thứ nhất khoa Kinh tế- K47 ĐH…., với tiết mục Solo guitar bài hát Chân Tình của nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh” Tôi lại nhìn sang bên kia, hình như chỉ còn lại 1 mình cô Ngọc Lan đứng đó. Tiếng Guitar vang lên nhẹ nhàng… một giọng hát nữ nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên giữ không gian tĩnh lặng: “ Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai Những nhọc nhằn chớm quen Vẫn trong ngần mắt em đang nhìn về anh…” Tôi không có khiếu bình phẩm về âm nhạc lắm, phải nói là nhạc hay, hợp tâm trạng. Bạn nữ nhìn rất ngây thơ, trong sáng, dáng người mảnh mai, cân đối, mặc một chiếc váy màu trắng rất đẹp, thuần khiết như chính con người em vậy. “Suốt cuộc đời em không quên chân tình dành hết cho anh”. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt, có rất nhiều hoa được các khán giả chạy lên tặng, em đứng lên chào khán giả, rồi đi vào sau sân khấu. Tối nay uống hơi nhiều nước, nên giờ hơi buồn đi vệ sinh. Tôi đi về hướng nhà vệ sinh, đi qua chỗ cô Ngọc Lan và anh Lâm vừa đứng thì không thấy hai người đâu cả, chắc họ đi về rồi. Đi vệ sinh xong, nhẹ hết cả người, rửa tay xong, tôi lắc lắc để nó khô cho nhanh, trở về vị trí đứng lúc trước. Bỗng, ánh mắt tôi chú ý ra phía xa xa, có bóng dáng một người đàn ông với một người phụ nữ đang nói chuyện, cô gái khoác áo bên ngoài, nhưng bên dưới lại là một cái váy xoè. Đã mặc váy rồi lại còn mặc thêm cái áo khoác làm gì không biết, như kiểu dở hơi. Tôi trở lại phía đội của tôi đang đứng, tiết mục hát lại vang lên, tôi chú ý lên sân khấu. Một tiết mục nữ biểu diễn, rất sôi động, máu lửa, những trang phục nóng bỏng, động tác uốn éo rất gợi cảm. Mọi người hò reo vô cùng mạnh, đám con trai thì huýt sáo cổ vũ rất nhiệt tình, cả sân trường và sân khấu nóng rực, mọi người đều hơi nhún nhảy. Tiết mục kết thúc, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Tôi lại vô thức nhìn về phía cô Ngọc Lan đứng. Vẫn không tìm thấy cô với anh Lâm đâu cả. Tôi giật mình, người con gái ở ngoài xa xa vừa nãy tôi nhìn thấy, mặc đồ khá giống với cái áo khoác của cô Ngọc Lan. Có khi nào đó là cô không? Tôi chạy ra ngoài tìm cô, ở ngoài đó đã không còn thấy cô đâu cả, tôi bắt đầu lo lắng, liệu cô có thể đi đâu, tôi nhìn ngang ngó dọc không thấy cô đâu cả. Cô đi đâu rồi, liệu có đi cùng đứa con trai kia không? Mà anh Lâm đi đâu rồi, sao không ở bên cạnh cô? Tôi tiến vào sâu hơn bên trong khuôn viên trường, trong này rất nhiều đường nhỏ, nhiều lối đi ngoằn nghèo nhưng có 2 tuyến đường chính là 1 đường đi vào ký túc xá, một đường đi ra sân thể thao (Bóng, bóng chuyền, cầu lông, một góc là khu vực cây xanh). Mọi người dồn hết về khu Giảng đường để xem văn nghệ rồi, nên ngoài này khá vắng vẻ, nếu có người thì chỉ có người đi xe máy ngang qua hoặc 1 vài người đi về khu kí túc hoặc đi ra từ khu kí túc mà thôi. Nhìn qua các sân tập, sân bóng rất rộng, có con đường cắt 2 bên góc, cũng có vài cái ghế đá nhưng không có bóng người nào ngồi ở đó cả.